“Chuyện này...”
Đại trưởng lão hơi hơi do dự.
“Nếu ông làm ra những việc khiến tôi cảm thấy nghi ngờ, vậy đừng trách tôi sử dụng thuật lục soát hồn, hiểu chưa.” Ánh mắt Lâm Bình, lại trở nên lạnh lẽo trong phút chốc.
“Lục soát hồn?” Tròng mắt đại trưởng lão hơi hơi co rụt lại, sắc mặt ông ta cũng trắng bệch như tờ giấy. Đại trưởng lão cũng có biết đôi chút về thuật “Lục soát hồn” này.
Một khi bị lục soát hồn thì chắc chắn sẽ không thể nào tránh khỏi việc tinh thần lực bị hao tổn nặng nề, nếu bị tổn thương nghiêm trọng hơn nữa thì sẽ có khả năng hoàn toàn bị biến thành một kẻ ngu ngốc.
“Tôi e là vết thương của lão đảo chủ vẫn chưa thể lành lại như bình thường.” Đại trưởng lão cắn răng nói.
Về cơ bản, khi đại trưởng lão nói ra những lời này, thì ông ta cũng đã ngầm thừa nhận chuyện mà Cao Hiển Hoàng nói trước đó là đúng.
Nghe ông ta nói vậy, nỗi lo lắng đang đè nặng trong lòng Lâm Bình cũng vơi đi hơn phân nửa. Nếu vết thương của cổ càn khôn vẫn chưa lành lặn như cũ thì điều này cho thấy, hiện tại sức mạnh thực sự của cổ càn khôn, có lẽ cũng không quá khủng bố như những suy đoán của bọn họ trước đó. Còn chuyện lục soát hồn kia chỉ là lời mà Lâm Bình nói ra để hù dọa đại trưởng lão mà thôi.
Trong quyển sách “Luyện Thần Quyết” đúng là có ghi lại một pháp thuật có tên là “Lục soát hồn”, nhưng thuật này chỉ có thể sử dụng trên những người có cấp bậc thấp hơn người dùng thuật.
Giả sử nếu Lâm Bình muốn lục soát hồn thành công trên một người nào đó, chắt lọc những thông tin cần thiết từ trong dòng tinh thần lực của người này đi chăng nữa, thì anh cũng chỉ có thể thi triển thuật này lên những người ở cấp thần cảnh trở xuống. Hơn nữa, còn phải là những người có tinh thần lực yếu hơn anh rất nhiều mới được.
Nếu là Lâm Bình của hiện tại, gặp phải một người cùng cấp với anh ta trước đó, nhưng nếu đó là một người cấp thần cảnh có tinh thần lực cao tới 2000 mà nói, thì Lâm Bình sẽ không chắc chắn sẽ dễ dàng sử dụng thuật này lên người đó. Nếu không sẽ cực kì dễ bị thuật pháp phản ngược lại.
Chẳng qua, đại trưởng lão chỉ là nghe nói qua thuật “Lục soát hồn” này mà thôi, chứ không hề biết nhiều. Cho nên, ông ta mới dọa cho sợ hãi.
Một lát sau, Lâm Bình cùng Ba Đen lớn bắt đầu khai thác thông tin từ đại trưởng lão và Cao Hiển Hoàng. Hơn nữa, bởi vì có Cao Hiển Hoàng ở đây, cho nên đại trưởng lão cũng không có cơ hội để giấu giếm bất kì điều gì. Nhờ đó mà Lâm Bình và Ba Đen lớn có thể bước đầu biết rõ hơn về cổ càn khôn.
Trong quá trình khai thác thông tin, cuối cùng thì đại trưởng lão cũng đã đưa Lâm Bình, Chu Thanh và Ba Đen đến kho tàng đảo Bắc, nói đúng hơn là đến bên ngoài kho tàng.
“Bất kì kẻ nào dám bước vào phạm vi kho tàng, dù địa vị có cao cỡ nào, giết sạch không tha!”
Ngay lúc đám người Lâm Bình đi vào bên trong, một giọng nói lạnh lẽo liền vang lên. Nghe thấy vậy, Lâm Bình khẽ cau mày. Cổ càn khôn đang không có mặt ở đảo, mà cổ thiên thần hiện tại cũng đã chết rồi. Chẳng lẽ trên đảo này vẫn còn người dám không nghe theo mệnh lệnh của đại trưởng lão sao?
“Cậu Lâm, kho tàng này có một đội bảo vệ, tổng cộng chín người, đều là những nhân vật cực kì mạnh mẽ ở cấp thần cảnh, được người đời gọi là Cửu Thần Vệ, chỉ nghe theo lệnh của lão đảo chủ. Ngoài ông ta ra, không ai có thể ra lệnh cho bọn họ, kể cả cổ thiên thần lẫn đại trưởng lão. Không có sự chấp nhận của lão đảo chủ, thì ngoại trừ ông ta, không ai có thể tự tiện bước vào kho tàng dù chỉ là một bước!”
“Mà chín người bọn họ, tuy rằng chỉ là là cấp thần cảnh, nhưng... trong kho tàng này có bày trận pháp, chỉ cần chín người bọn họ kết hợp lại, mở ra trận pháp, cảnh giới của bọn họ sẽ tăng lên tới cấp chân thần, nếu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn không thể làm gì được bọn họ. Ngoài ra, nếu cố ý tấn công trận pháp cũng sẽ khiến cho lão đảo chủ phát hiện.” Lúc này, Cao Hiển Hoàng dường như biết được những thắc mắc của Lâm Bình, trực tiếp mở miệng giải thích.
Nghe thấy vậy, Lâm Bình bất chợt hiểu ra. Khó trách cổ thiên thần lúc nào cũng đối nghịch, chống đối lại cổ càn khôn. Xem ra cái chức chủ đảo của ông ta, vốn dĩ chỉ là “có tiếng mà không có miếng” mà thôi. Kể cả kho tàng cũng đều bị cổ càn khôn nắm trong tay, cổ thiên thần đường đường là chủ nhân hiện tại của đảo Bắc, nhưng lúc nào cũng phải nằm dưới sự kiềm chế của cổ càn khôn, nếu nói ông ta không căm hận thì quá là dối trá rồi.
“Đi thôi.” Lâm Bình gật đầu, chân vẫn tiếp tục bước đi. Cùng lúc đó, Lâm Bình cũng nhìn về phía đại trưởng lão. Mặc kệ như thế nào, cũng phải làm đại trưởng lão thử một phen xem sao.
“Cửu thần vệ, mau mở ra trận pháp!” Thấy Lâm Bình nhìn lại đây, đại trưởng lão thở dài một tiếng, rồi sau đó mở miệng nói.
“Đại trưởng lão, không có được sự cho phép của đảo chủ thì không có ai được phép bước vào kho tàng, thỉnh ngài mau chóng rời đi, nếu không, đừng trách bọn tôi không nương tay. Ra ngoài!” Từ trong kho tàng lại truyền ra thanh âm một lần nữa.
Đúng như dự đoán, không ai nghe lời đại trưởng lão cả.
Chỉ là, Lâm Bình vẫn tiếp tục đi vào như cũ. Ba Đen lớn cũng vậy. Cả hai người, không ai dừng bước. Cao Hiển Hoàng cùng đại trưởng lão rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng đi theo hai người Lâm Bình. Chỉ có Chu Thanh, theo sự phân phõ của Lâm Bình là vẫn ở lại chỗ cũ đợi mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!