Vừa nói, Lâm Bình vừa bước ra, trực tiếp đi hơn trăm mét tới chỗ bên cạnh kho tàng thì dừng bước. Thấy thế, hai mắt đại trưởng lão hơi hơi nhíu lại. Ông ta vốn định ngăn cản Lâm Bình, dù sao thì Cửu thần vệ trông coi kho tàng này cũng không phải chỉ là cao thủ cấp thần cảnh tầm thường.
Lực lượng mà bọn họ lấy được từ sự hỗ trợ của trận pháp cũng đủ để làm cao thủ cấp chân thần bị thương.
Tuy rằng trong lòng đại trưởng lão xuất hiện một suy nghĩ như thế, nhưng cuối cùng ông ta cũng không nói ra.
“Nếu có thể làm cậu ta bị dạy cho một bài học, ăn chút đau khổ thì cũng chả sao.” Đại trưởng lão nghĩ thầm trong bụng.
Hơn nữa, đại trưởng lão cũng là muốn nhìn thử xem Cửu thần vệ kết hợp với trận pháp được đặt ở kho tàng này sẽ tạo ra được sức mạnh cỡ nào. Chuyện này, ngay cả đại trưởng lão cũng không được biết. Rốt cuộc thì chưa từng có người nào dám cưỡng chế xông vào kho tàng cả.
Mà tại thời điểm đại trưởng lão nghĩ như vậy, Chu thâm – người đứng đầu Cửu thần vệ, nhìn thấy Lâm Bình không chỉ không nghe theo lời khuyên của ông ta, mà còn làm ngược lại, dám xông thẳng vào phạm vi một trăm mét của kho tàng, sắc mặt ông ta lập tức lạnh căm căm.
“Kẻ nào dám tự ý xông vào kho tàng, giết không tha!”
Chu thâm vừa dứt lời, trong nháy mắt, xung quanh chỗ ông ta đứng bắt đầu xuất hiện những kí hiệu và vòng tròn tượng trưng cho trận pháp. Năng lượng xuất hiện khắp nơi, bắt đầu tập trung xung quanh chỗ Chu thâm. Ngoại trừ những năng lượng từ trời đất, còn có tám loại năng lượng khác cũng nhanh chóng xuất hiện, sau đó dung nhập vào trận pháp, bị Chu thâm hấp thu vào cơ thể.
Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh Chu thâm cũng dần dần thay đổi. Khí thế tản mát ra từ trên người ông ta ngày càng mạnh mẽ, cũng ngày càng khủng bố.
“Các anh em Cửu thần vệ, cùng xông lên!”
Gần như chỉ trong vòng ba hơi thở, khí thế của chu thâm đã đạt tới mức cao nhất!
Phảng phất như, có chín loại lực lượng, lấy chu thâm làm trung tâm mà cuồn cuộn tiến vào cơ thể ông ta, từ đó hỗ trợ lẫn nhau!
“Chém!”
Sau tiếng “Chém!” này, trong tay Chu thâm xuất hiện một thanh đao dài, có vẻ là một Thần khí. Ông ta vung mạnh thanh đao ra. Những luồng khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy cuồn cuộn bốc lên, bắt đầu hòa vào lưỡi đao. Trên lưỡi đao, vậy mà lại xuất hiện một chữ “Thế”. Chu Thâm trở tay, chém mạnh thanh đao xuống.
Một mạt đao ảnh sáng lòa hiện ra, giống như cả đất trời đều bị đảo lộn, mang theo một khí thế đáng kinh sợ, hướng về phía Lâm Bình mà chém xuống.
Hai người đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này, đều có chút lo lắng. Bọn họ cũng chưa từng được chứng kiến cảnh tượng triển khai trận pháp của kho tàng bao giờ. Đây vẫn là lần đầu tiên cả hai người được tận mắt nhìn thấy. Đặc biệt là Cao Hiển Hoàng, sắc mặt anh ta lại càng không quá an ổn.
Cao Hiển Hoàng chỉ vừa mới bước vào cấp chân thần. Nếu để anh ta lúc bình thường đi đấu với Chu thâm thì còn có chút khả năng, nhưng hiện tại anh ta đang bị thương không nhẹ, nếu bắt anh ta ra đối chọi với Chu thâm vốn dĩ đã mạnh mẽ giờ còn có thêm chín nguổn năng lượng hỗ trợ, thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Chút tài lẻ mà thôi!”
Đối mặt với nhát chém của Chu thâm, khóe miệng Lâm Bình gợi lên một mạt cười lạnh. Anh bước lên phía trước một bước, lấy thế, bay thẳng lên không trung, bàn tay phải nắm chặt thành nắm đấm, vung thẳng về phía Chu thâm.
“Oành!”
Trong phút chốc, một đao mà chu thâm chém ra kia đã bị một quyền của Lâm Bình hóa giải một cách vô cùng dễ dàng, không hề tốn chút sức lực nào.
Một đao này của chu thâm mang theo sức mạnh cực kỳ khủng bố, đã vượt qua tất cả những cao thủ cấp thần cảnh mà Lâm Bình đã đụng độ trước đó.
Kể cả khi anh ta còn nằm ở cấp thần cảnh, nếu vẫn chưa tu luyện thành kim thân, thì dù có lấy hết toàn bộ sức lực mà tung ra một đòn, cũng chưa chắc gì có thể so được với lực lượng khủng bố của chu thâm ban nãy. Đây là một đòn đánh mà dù Lâm Bình đã có kim thân bảo vệ, nhưng vẫn chưa chắc gì có thể đỡ được mà không bị thương.
“Này...”
Thấy Lâm Bình chỉ cần đấm ra một quyền nhẹ nhàng mà đã có thể chặn lại nhát đao mang theo toàn bộ lực lượng của mình, tròng mắt chu thâm hơi hơi co rụt lại.
Người này từ chỗ nào chui ra vậy? Còn mạnh như thế?
“Hơn nữa, lúc nãy... là năng lực của kim thân sao?”
chu thâm có chút kinh ngạc xen lẫn khó hiểu mà nhìn Lâm Bình. Nhưng sau đó chu thâm bắt đầu bình tĩnh trở lại, không còn do dự nữa. Mặc kệ đối phương là ai, có sức mạnh to lớn cỡ nào, nhưng chỉ cần kẻ đó tự tiện xông vào kho tàng, thì đó chính là kẻ địch của ông ta. Cho dù phải mất mạng, ông ta cũng sẽ dùng hết sức lực để ngăn cản!
“Mở đại trận bảo vệ kho tàng!” Ngay lập tức, chu thâm quát lớn một tiếng.
Lúc này chu thâm không còn ham chiến nữa, mà ra lệnh tập hợp toàn bộ Cửu thần vệ. Lấy ông ta làm dẫn đầu, tám người còn lại đều xuất hiện. Những người này đều đứng ở những vị trí khác nhau nhằm khống chế trận pháp, truyền pháp lực của mình vào trận pháp để khởi động.
Trong phút chốc, từng mảng hoa văn mà mắt thường có thể thấy được, giống như những ngôi sao trên bầu trời ban đêm, dần dần hiện ra trong không trung.
Cuối cùng, những hoa văn này kết hợp thành một pháp trận khổng lồ.
“Hóa ra, đây mới chính là là trận pháp bảo vệ kho tàng!” Cao Hiển Hoàng có chút bất ngờ mà thốt lên.
Đại trưởng lão có chút thoải mái, tuy rằng trước đó ông ta có hơi kinh ngạc với sức mạnh đã tích tụ toàn bộ lượng trong nhát chém vừa nãy của chu thâm. Nhưng ông ta biết, đó không phải là trận pháp thực sự. Pháp trận bảo vệ kho tàng không có khả năng chỉ đơn giản như vậy. Hiện giờ xem ra, trận pháp bảo vệ này mới chân chân chính chính mà xuất hiện.
“Diệt!”
Những Cửu thần vệ đi theo chu thâm cũng đồng thanh quát lớn: “Diệt!”
Trong hư không, một chữ “Diệt” cực kì lớn đang dần hình thành giữa những luồng khí đang quay cuồng trong trận pháp. Mà bên trong chữ “Diệt” này, còn tràn ngập một cỗ khí thế hủy diệt cực kì khủng bố! Sau đó, nó đột nhiên áp thẳng về hướng Lâm Bình!
Chữ này vừa áp xuống, liền làm cho cả căn phòng sụp đổ! Chỉ mỗi một hành động này thôi, cũng đã đủ để thấy được uy lực mạnh mẽ của chữ “Diệt” được hình thành từ trận pháp kia.
Mà lúc này, toàn bộ tiên cung trên đảo, bao gồm lấy đại đảo tiên cung vì trung tâm, khuếch tán khai đi, phạm vi mấy chục km trong vòng. Vô số đại đảo tiên đảo, người thường, đều là thấy được cái này “Diệt” tự.
Mà hiện tại, có vô số võ giả, đệ tử, tôi tớ thậm chí là người thường trong phạm vi mấy chục kilomet trên đảo, nhất là các nơi ở gần trung tâm đảo và ở cả những chỗ khác đều nhìn thấy chữ “Diệt” này. Trong lòng họ tràn ngập nỗi sợ hãi. Những người có cấp bậc dưới Thần cảnh toàn bộ đều không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu.
“Đó là hướng kho tàng có phải không?”
“Chẳng lẽ, tên trộm kia đã đột nhập vào kho tàng sao?” Mọi người kinh ngạc hỏi nhau.
Trước đó, mấy người Lâm Bình không hề có ý định che dấu thân phận mà đi thẳng một đường tới đây.
Hiện tại, đảo chủ hiện tại - cổ thiên thần và nhị trưởng lão của trưởng lão viện - cổ ngự hành đều đã chết, đại trưởng lão cùng với tam trưởng lão Cao Hiển Hoàng bị người ta bắt đi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà rất nhiều tin tức đã bắt đầu lan truyền trên khắp đảo Bắc, khiến lòng người sợ hãi. Khi nhìn thấy cảnh tượng trên, trong lòng của không ít người bắt đầu nổi lên một chút hy vọng. Họ mong rằng, trận pháp được bày ra trong kho tàng, có thể lấy được mạng của Lâm Bình.
...
Vào lúc đám người chu thâm ngưng tụ thành chữ “Diệt” thông qua trận pháp kia, Lâm Bình thật ra đã có cơ hội gây rối, làm cho bọn họ không thể nào phát huy hết được sức mạnh của đại trận bảo vệ kho tàng này. Nhưng trận pháp kia, lại gợi lên bản tính tò mò của Lâm Bình. Vì vậy nên Lâm Bình vẫn chưa vội ra tay quấy phá bọn họ.
“Có chút thú vị! Chẳng qua, đối với tôi mà nói thì vẫn chưa nhằm nhò gì đâu!”
Trong nháy mắt, khi chữ “Diệt” đã hoàn toàn thành hình, Lâm Bình cũng đã cảm nhận được một cỗ uy thế khủng bố đổ ập xuống chỗ anh ta. Cảm giác này, giống như thể Tôn Ngộ Không bị Phật Tổ Như Lai đè dưới Ngũ Chỉ Sơn. Ở đây, Tề Thiên Đại Thánh không có cách nào chống lại Như Lai Phật Tổ.
Nhưng Lâm Bình không phải là Tôn Ngộ Không. Đám người Chu thâm lại càng không phải là Như Lai Phật Tổ. Giờ khắc này, ý chí chiến đấu trong mắt Lâm Bình đột nhiên tăng vọt.
Cả người Lâm Bình cũng dần bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng nhạt, như thể trong cơ thể Lâm Bình hiện tại có một ngọn lửa màu vàng đang hừng hực thiêu đốt vậy.
“Phá!”
Lâm Bình quát nhẹ một tiếng, tay phải của anh ta nắm thành nắm đấm, mà ánh sáng vàng kim đang bao phủ phía trên kia, làm cho nắm tay anh ta càng giống một cái mặt trời thu nhỏ, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Lâm Bình đánh ra một quyền, trực tiếp bay đến chỗ chữ “Diệt” kia.
Đây là thuần túy muốn lấy sức lực của bản thân mà chống chọi!
“Ầm!”
Trong phút chốc, cứ như thể vật đổi sao dời, hư không rách nát, long trời lở đất, trận pháp bảo vệ kho tàng mà Cửu thần vệ hợp lực mở ra hay chữ “Diệt” mang theo khí thế vô cùng khủng bố lúc nãy, ở khoảnh khắc Lâm Bình đánh ra một quyền kia, đều hoàn toàn tan biến.
Nếu đám người Mai Tuyết Lam có mặt ở đây bây giờ, bọn họ sẽ phát hiện, vào thời khắc này, cảnh tượng đang xuất hiện ở trên không trung lại giống hệt như trạng thái lúc đài quan sát đấu võ trong sa mạc nổ tung. Cực kì đồ sộ, cũng cực kì khủng bố! Làm tim mọi người đập nhanh! Làm con người ta sợ hãi!
“Phốc!”
Trong nháy mắt, khi chữ “Diệt” bị một quyền của Lâm Bình phá vỡ, Cửu thần vệ cùng với người đứng đầu chu thâm, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy. Sau đó, cả đám đều hộc ra một ngụm máu tươi. Vì sao lại như vậy ư? Chính là do Lâm Bình đã sử dụng năng lực, cưỡng chế phá vỡ trận pháp, làm cho chín người bọn họ bị trận pháp phản phệ.
Chỉ trong phút chốc, cả chín người đều bị thương nặng!
...
“Chuyện này... Làm sao có thể...?”
“Không có khả năng!”
Ở nơi xa kia, những người nhận ra được nơi đang bùng phát năng lượng kia là phương hướng đại trận bảo vệ kho tàng đều cực kì kinh ngạc.
Mới ban nãy, bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một bóng người được bao phủ trong tầng tầng ánh sáng vàng kim, tựa như một vị chiến thần mà bay vụt lên bầu trời.
Người đó chỉ tung ra một quyền, đã có thể dễ dàng phá hủy đại trận bảo vệ kho tàng của đảo, chứ không phải giống như trong tưởng tượng bọn họ trước đó: tên trộm dám tự tiện xông vào đảo Bắc, giết chết đảo chủ cùng nhị trưởng lão, bắt cóc đại trưởng lão cùng tam trưởng lão kia sẽ bị trận pháp bảo vệ kho tàng giết chết.
Việc này làm cho mọi người cực kì sợ hãi, cũng vô cùng phẫn nộ, xen lẫn trong đó còn kèm theo cả một tia tuyệt vọng!
Đặc biệt là một vài người cao tuổi, sau nhìn thấy bóng người bảo phủ trong ánh sáng vàng kia, trong lòng càng run rẩy hơn. Chẳng lẽ, ác mộng của hơn hai mươi năm về trước, lại sắp xuất hiện một lần nữa hay sao?
Đảo Bắc hiện tại không thể nào chống chọi được một đợt tàn phá kinh khủng như vậy nữa đâu!
Hiện tại cũng chỉ cầu mong lão đảo chủ Cao Càn Khôi có thể trở về kịp thời, ngăn cản được tai họa này mà thôi.
Nói cách khác, chỉ sợ rằng đảo Bắc này cũng sắp không còn tồn tại được nữa rồi.
Thế nhưng trong lòng một vài người cao tuổi đã từng trải qua, hoặc có biết đôi chút về trận hỗn loạn trên đảo vào hai mươi năm trước kia, lại đang cực kì hỗn loạn.
Bởi vì lúc này, ở khắp nơi trên đã có một số lời đồn bắt đầu lan truyền. Rằng lý do Lâm Bình xuất hiện ở nơi đây, ra đao giết người, chính là vì một vị khách không ai không biết, lại cũng cực kì bí hiểm có tên “Chu Thanh” đã đến đảo một năm trước kia!
Chu Thanh!
Một người phụ nữ!
“Đúng là hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy mà!” Một vài người, thở dài một tiếng! Trong lòng họ cũng không khỏi nảy sinh một chút oán trách Cao Càn Khôi.
Hai mươi năm trước đã như thế. Hai mươi năm sau, lại cũng là như thế! Hơn nữa cả hai lần đều chọc ai không chọc, lại toàn đi gây thù chuốc oán với cao thủ đã có kim thân hộ thể! Đảo Bắc gặp phải kiếp nạn này, là trừng phạt đúng người đúng tội!
Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ có thể cầu mong Cao Càn Khôi có thể kịp thời trở về, ngăn cản được tai họa sắp ập đến kia thôi. Nếu không thì đảo Bắc có lẽ sẽ không thể nào đủ khả năng vượt qua được cơn sóng dữ này!
...
Lâm Bình đứng giữa không trung, ánh sáng vàng bao phủ xung quanh anh dần dần phai nhạt đi. Cứ như thế, vị chiến thần với dáng vẻ vô cùng hiên ngang lẫm liệt ban nãy đã biến mất, hiện giờ, chỉ còn lại một con người vô cùng bình thường mà thôi.
Vào lúc này, dù là đại trưởng lão hay Cao Hiển Hoàng, cũng đều đang nhìn Lâm Bình với ánh mắt tràn ngập sự kính sợ.
Chu thâm cùng với các thành viên còn lại của Cửu thần vệ cũng là đầy mặt sầu thảm, nhìn Lâm Bình, trong lòng ngổn ngang biết bao cảm xúc: vừa tức giận, nhưng cũng cực kì kinh hãi và sợ sệt.
Còn Chu Thanh đang đứng ở chỗ xa kia thì lại càng khỏi phải nói, đôi mắt cô hiện tại như muốn sáng rực lên.
“Cứ làm bộ làm tịch đi, coi chừng bị sét đánh!” Chỉ có Ba Đen lớn ở đàng kia là xì một tiếng khinh miệt.
Nhưng, từ trong ánh mắt Ba Đen lớn, lại có thể nhìn ra được suy nghĩ của nó hiện tại: “Ước gì nó và Lâm Bình có thể đổi chỗ cho nhau, để nhận vật được mọi người trầm trồ khen ngợi là nó, chứ không phải thằng nhãi con Lâm Bình kia!”
“Vì tôi thích sự tận tâm và trung thành của các người, nên cũng chẳng muốn gây khó dễ thêm làm gì! Tôi cho các người ba mươi giây để rời khỏi nơi này, nếu làm theo thì các người còn giữ được tính mạng đó!” Lâm Bình nhìn chu thâm cùng nhóm Cửu thần vệ, lạnh giọng nói.
Đã là địch, Lâm Bình sẽ không nương tay. Nhưng Lâm Bình lại thấy được hai chữ “Trung thành” từ bọn họ.
Mặc dù là phần lớn Cửu thần vệ chỉ mới đạt tới cấp thần cảnh, nhưng khi đối mặt với cao thủ cấp chân thần, vẫn dám đứng ra ngăn chặn, nhằm bảo vệ kho tàng.
Chỉ vì bọn họ đã được giao cho một nhiệm vụ, đó chính là bảo vệ nơi này. Thề sống chết không lùi!
Lâm Bình cực kì khen ngợi tinh thần bất khuất này của bọn họ. Giống như anh ta đã từng chỉ huy rất nhiều thanh niên hào kiệt của Việt Nam. Cũng giống như rất nhiều võ giả cấp thần cảnh cùng cao thủ tông sư người Việt Nam. Đặc biệt là khi so sánh những người này với loại người như đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng thì, chỉ có thể nói là hoàn toàn đối lập nhau.
Vì điều này, cho nên Lâm Bình sẵn lòng cho bọn người chu thâm thêm một cơ hội.
Đương nhiên, ở trong mắt Lâm Bình hiện tại, đám người chu thâm cũng không còn đủ khả năng gây ra trở ngại gì, cho nên anh ta mới có thể thoải mái như thế.
Nếu đám người chu thâm đều là cao thủ cấp chân thần thì Lâm Bình chắc chắn sẽ không buông tha cho bất kì ai trong số bọn họ!
“Kho tàng còn, chúng ta còn!” Thế nhưng, đám người Chu thâm lại nhất quyết không lui bước!
“Nếu đã muốn chết như thế, vậy thì để tôi giúp các người toại nguyện!” Ánh mắt Lâm Bình trở nên lạnh lẽo. Anh giơ tay, một chưởng ấn xuống.
Ngay tức khắc. Một bàn tay thật lớn, đột nhiên xuất hiện trong hư không, bao phủ toàn bộ đám người chu thâm, muốn đập chết bọn họ ngay tại chỗ.
Không có trận pháp chống đỡ, đám người Chu thâm chẳng qua cũng chỉ ở cấp thần cảnh mà thôi. Lâm Bình chỉ cần dùng một bàn tay là có thể dễ dàng giết chết bọn họ. Đây chính là sự chênh lệch cực kì to lớn giữa chân thần và thần cảnh mà không ai có cách nào để vượt qua!
“Nhãi con, chín người bọn họ cực kì hiểu rõ biện pháp cùng nhau hợp sức, cũng có thể liên hợp thi triển trận pháp chữ ‘diệt’ này. Nếu cậu có thể kéo bọn họ về bên này, đối với cậu mà nói thì chỉ có lợi chứ không có hại đâu.”
Ngay vào giờ phút này, Ba Đen lớn lại là bỗng nhiên truyền âm cho Lâm Bình.
Gì cơ?
Nghe vậy. Lâm Bình hơi hơi sửng sốt. Lời này của Ba Đen lớn cũng là một ý kiến hay đấy chứ!
Chẳng qua, nhìn bộ dạng “Trung thành một cách ngu ngốc” của đám người chu thâm này, Lâm Bình cảm thấy khả năng thu phục được bọn họ sẽ không quá cao.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Lâm Bình vẫn thay đổi quyết định của mình.
Bàn tay to đang ấn xuống kia nhanh chóng chuyển thành huơ ngang. Trong khoảnh khắc, bàn tay này hất văng chu thâm cùng toàn bộ nhóm Cửu thần vệ ra ngoài, làm bọn họ không có khả năng cản đường anh ta nữa.
Còn việc thu phục đám người Chu thâm thì cứ để đó, từ từ tính sau.
Lâm Bình nghĩ như thế.
“Đi thôi, vào xem xem trong đó có cất giấu bảo bối gì mà Cao Càn Khôi lại phái người trông coi kho tàng cẩn thận như vậy!” Lâm Bình mở miệng nói.
Không cần Lâm Bình mở miệng nhắc nhỏ, Ba Đen lớn đã nhanh chóng phóng vào trước nhất. Lâm Bình nhìn nhìn Ba Đen lớn, cũng không ngăn cản nó. Sau đó, anh đưa Chu Thanh vốn đang bị thương nặng vào kho tàng. Đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng đợi Lâm Bình đi vào trước mới dám cất bước, đi ở phía sau Lâm Bình.
...
Ở một nơi nào đó cách đảo Bắc khoảng năm mươi kilomet.
Có vài bóng người đang lướt đi giữa không trung, hướng về phía đảo Bắc.
Nếu là có đệ tử của năm đảo lớn ở đây, họ sẽ ngay lập tức nhận ra những bóng người đang ẩn hiện giữa không trung kia chắc chắn đều là cao thủ chân thần của các đảo Bồng Lai, Viên Kiệu, Phương Hồ cùng Doanh Châu. Trong đó, đảo chủ của mỗi hòn đảo, cũng đều đang có mặt.
“Đảo chủ Tả, lần hành động này là do ông đề ra, nếu đã như vậy, thì người của đảo Bồng Lai ông cũng đi đầu để tìm hiểu tin tức luôn đi. Ông thấy thế nào?”
Không bao lâu sau, bất chợt có một âm thanh vang vọng trong không gian: “Đảo chủ Trình, có vẻ như người của đảo Viên Kiệu ông đi đợt này cũng đông lắm. Tôi thấy để người của đảo Viên Kiệu mấy ông đến chào hỏi đảo chính một phen, tiện thể thăm dò tin tức mới là phù hợp nhất đấy.” Đảo chủ đảo Bồng Lai Tả Thiệu Quân cũng không hề giận dữ, trái lại, ông ta còn cười nhạt mà nói.
Trong năm tiên đảo lớn, thì đảo Bắc kia chính là hòn đảo thần bí nhất, vẫn luôn duy trì tư thái kiêu ngạo bao nhiêu lâu nay. Đúng hơn, là dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống toàn bộ đảo ở nơi đây.
Nhưng, mặc dù đảo Bắc kia có bí hiểm cỡ nào, đối với những đảo còn lại mà nói thì cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Ít nhất thì, đối với những cao thủ chân thần như bọn họ mà nói, vị trí của đảo Bắc tính ra cũng không quá bí mật. Vì vậy, khi vừa đến được chỗ cách đảo Bắc tầm vài chục kilomet, mọi người đều vô cùng hiểu ý nhau mà ngừng lại ở nơi này.
“Tôi thấy ở thời điểm hiện tại, bất kì người nào của bốn đảo Bồng Lai, Viên Kiệu, phương hồ cùng Doanh Châu chúng ta , đều không quá ổn, nhưng nếu người đến đảo Bắc chào hỏi trước là đảo chủ Vương hoặc là đảo chủ Vân chẳng hạn, thì sẽ càng thích hợp hơn đó.”
Tả Thiệu Quân vừa nói xong, đảo chủ đảo Doanh Châu cũng tiếp lời.
Trong số hai vị đảo chủ mà ông ta nói đến, không có ai là người của năm đảo lớn kia, mà là đảo chủ của những đảo nhỏ trong khu vực biển này. Ở những đảo nhỏ như thế thì không có ai đạt được tới chân thần cả, ngoại trừ đảo chủ ra.
Lần này, bốn đảo lớn Bồng Lai, phương hồ, Doanh Châu, Viên Kiệu bọn họ - những vị đảo chủ vốn dĩ đã có ý muốn đến đảo Bắc, nên khi nhận được lời đề nghị hợp tác của đảo chủ đảo Bồng Lai Tả Thiệu Quân, liền không hề chần chừ gì mà đồng ý ngay. Nhưng, những đảo chủ đảo của các đảo nhỏ thì khác, họ chủ động đề nghị tham gia.
Điều này làm đảo chủ đảo Doanh Châu có chút không sảng khoái.
Chẳng qua đảo chủ các đảo Bồng Lai, phương hồ, Viên Kiệu lại cho rằng mang đảo chủ của các đảo nhỏ đi cùng thì càng có nhiều bia đỡ đạn, vì vậy bọn họ đồng ý cho đám đảo chủ kia tham dự kế hoạch lần này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!