Tại vùng biển sâu của khu vực đảo.
Cao Càn Khôi lúc này đang tìm kiếm vô cùng vất vả, chân mày ông ta nhíu chặt lại. Ông ta tự hỏi bản thân mình: chẳng lẽ những tin tức mà ông ta lấy được lúc trước đã bị sai lệch ở chỗ nào đó hay sao?
Nếu thông tin không sai, vậy tại sao ông ta đã tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không có kết quả gì hết? Vào lúc ông ta đang khổ tâm suy nghĩ lý do, dường như nghĩ tới một chuyện gì đó, sắc mặt Cao Càn Khôi đột nhiên biến đổi.
“Kho tàng?”
Hai mắt Cao Càn Khôi bỗng nhiên trừng lớn, ông ta nhìn về hướng đảo Bắc. Trong mắt ông ta bỗng hiện lên một tia âm trầm.
“Ai mà lại có gan, dám tự tiện xông vào kho tàng?”
Giờ khắc này, sắc mặt Cao Càn Khôi đã xanh mét.
“Cao Thiên Thần?”
“Hay là... ai?”
Cao Càn Khôi cắn răng tự hỏi.
Sau đó, thân hình ông ta đột nhiên chuyển động. Ông ta bay vọt lên, biến thành một đạo ánh sáng nhanh chóng bay đi phương hướng đảo Bắc với tốc độ gần như gấp mười lần vận tốc âm thanh, tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi. Toàn bộ những con chim biển ở nơi Cao Càn Khôi đi qua, đều bị khí thế của ông ta đánh nát bấy, hóa thành một mảnh mưa máu.
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết hiện tại Cao Càn Khôi đang tức giận đến mức nào!
...
Đảo Bắc.
Kho tàng!
Lâm Bình dùng một quyền phá nát trận pháp chữ “Diệt” dùng để bảo vệ kho tàng xong, lại tung ra một chưởng đánh bay chu thâm cùng Cửu thần vệ ra ngoài. Thế là không còn ai có thể cản đường anh ta nữa.
Trong nháy mắt, Ba Đen liền ba chân bốn cẳng mà chạy thẳng vào bên trong kho tàng. Lâm Bình dẫn theo Chu Thanh theo sát đằng sau. Mọi người nhanh chóng tiến vào.
Lâm Bình muốn nhìn xem, bên trong kho tàng này rốt cuộc cất giấu kỳ trân dị bảo gì mà lại được Cao Càn Khôi phái người bảo vệ kĩ càng như vậy, đến độ nếu không có lệnh của ông ta, thì dù là trưởng lão đảo Bắc, thậm chí kể cả đảo chủ hiện tại, cũng là con trai ruột của ông ta - Cao Thiên Thần, đều không thể nào được phép tiến vào tiến vào, ngoại trừ bản thân ông ta.
Là thứ bảo bối gì, mà lại có thể làm cho Cao Càn Khôi trông coi chặt chẽ như vậy đây.
Nếu tính cả bên trong lẫn bên ngoài, thì kho tàng này tổng cộng có ba gian: nhà trước, nhà giữa và nhà sau. Lâm Bình cùng mọi người vào gian nhà trước.
Trong gian nhà có rất nhiều giá sách đang được trưng bày.
Trong nháy mắt, Lâm Bình thả tinh thần lực ra rà soát những quyển sách xung quanh. Chỉ một lát sau, anh ta đã biết được những quyển sách này có tác dụng gì.
‘Cọc công thập bát thức’
‘Ảo ảnh kiếm quyết’
‘Đại dao động quyền pháp’
‘Nội kình cơ sở’
...
Lâm Bình tiện tay lấy vài quyển ra xem xong, liền nhận ra rằng sách được trưng bày trong căn phòng này đa phần đều là bí kíp võ công. Nhưng những bí kíp này cũng không phải là công pháp bậc cao, hay tài kiệu quý hiếm gì cả.
Nói đúng hơn thì, nếu dùng cấp bậc của Lâm Bình để đánh giá, thì những bí kíp này thật sự chả có tác dụng gì, càng không thể nào sánh được với ‘hư không nộ liên chân kinh’ hay ‘thiên nhai gang tấc’ mà Nhan Khanh đưa cho anh ta trước kia.
“Tại sao lại như vậy?” Trong lúc Lâm Bình đang vô cùng nghi hoặc, sắc mặt của hai người Cao Hiển Hoàng và đại trưởng lão cũng bắt đầu thay đổi.
Bọn họ cũng cảm thấy chuyện này không bình thường!
“Mấy quyển này chỉ toàn là công pháp cơ bản và bình thường của đảo chúng tôi, còn những công pháp bí tịch quan trọng thì lại không có cái nào cả.”
“Cái này thì cũng không có gì lạ cả, lão đảo chủ cất riêng bí tịch công pháp đỉnh cấp ở một chỗ khác cũng là chuyện bình thường mà.”
“Nhưng nếu kho tàng chỉ chứa những thứ này thì lão đảo chủ đâu có cần cấm người khác ra vào kho tàng trừ khi có lệnh của ông ta làm gì!” Lúc này, Cao Hiển Hoàng nói chuyện, giọng anh ta có vẻ vô cùng nghi hoặc.
Không nói tới chuyện cấm mọi người không được tiến vào kho tàng.
Trưởng lão cấp chân thần như bọn họ cũng bị cấm luôn.
Rồi, ngay cả Cao Thiên Thần – con trai ruột của ông ta, mang tiếng là đảo chủ đảo Bắc, nhưng nếu không có sự cho phép của ông ta thì cũng không được vào.
Đây quả thật là một chuyện vô cùng kì lạ.
Đại trưởng lão cũng đang nghĩ giống hệt Cao Hiển Hoàng.
“Thu!”
Trong lúc hai người Cao Hiển Hoàng cùng đại trưởng lão còn đang tự hỏi, Lâm Bình giơ tay, nhẹ nhàng vung lên.
Chỉ trong khoảnh khắc. Toàn bộ sách được đặt trong căn phòng này đều bay lên. Lâm Bình mở ra không gian căn nguyên, thu hết toàn bộ sách vào bên trong.
Cũng may, không gian căn nguyên mà Lâm Bình có thể dùng hiện tại cũng khá là lớn,
bao gồm một cái không gian căn nguyên của lê tông, và hai cái không gian căn nguyên của chính anh ta
Ngoài ra, còn có nhẫn không gian mà Nhan Khanh cho hắn trước đó, cùng với không gian căn nguyên của mẹ Nhan Khanh.
Do vậy, cho nên dù lấy sạch toàn bộ sách trong căn phòng này thì Lâm Bình cũng có đủ chỗ để chứa.
“Cậu... Tại sao lại lấy sạch toàn bộ sách trong này...?” Thấy thế, đại trưởng lão hết hồn
Kể cả Cao Hiển Hoàng, cũng có chút kinh ngạc nhìn Lâm Bình.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì, mặc dù Lâm Bình có muốn cướp sạch này kho tàng, nhưng ắt hẳn là cậu ta sẽ chỉ lấy những thứ nào tốt nhất thôi.
Tuy rằng có rất nhiều công pháp và bí tịch được trưng bày ở bên trong căn phòng này, nhưng những công pháp thật sự có thể lọt vào mắt xanh của cao thủ Chân thần thì lại vô cùng ít ỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!