Nghe vậy, Lâm Bình khẽ cau mày. Anh nhớ đến tấm ảnh mà anh thấy trong két sắc, người phụ nữ phong thái tuyệt thế, chỉ nhìn đã khiến anh có cảm giác thân thiết… Đúng là có thể khiến rất nhiều người đàn ông động lòng. Thì ra năm đó Lâm Chiến xông vào Đại Tự Tiên Đảo, giận dữ giết chết hơn phân nửa chân thần của Đại Tự Tiên Đảo, thậm chí lan tới cả các chân thần của tiên đảo khác lại là vì vợ của mình.
Có điều Lâm Bình không hề cảm thấy hành vi của Lâm Chiến sai chỗ nào. Nếu là Tô Uyên thì có lẽ Lâm Bình sẽ càng hung ác hơn cả Lâm Chiến.
“Năm đó ông đã nói gì cho Lâm Chiến?” Lâm Bình lại đưa mắt nhìn Cổ Càn Khôn. Anh phải nghĩ cách làm rõ tung tích của Lâm Chiến, thứ nhất là vì muốn giúp nhà họ Lâm ở Trung Hải tìm được Lâm Chiến, lúc trở về xã hội hiện đại thì còn có thể nói với họ. Đương nhiên, mục đích thứ hai, cũng là mục đích quan trọng nhất, đó chính là… Nước Việt cần một cường giả như Lâm Chiến. Nếu có thể tìm được Lâm Chiến thì chẳng khác nào chuyện may mắn cho nước Việt. Bởi vì Việt Nam có quá ít cường giả, trước kia thậm chí còn không có một chân thần nào. Bây giờ, điều duy nhất khiến Lâm Bình vui mừng là trừ anh đã trở thành chân thần thì Chu Thanh cũng nhờ họa mà được phúc, đột phá đến thần cảnh chỉ trong một năm ngắn ngủi, sau đó lại đột phá tới cảnh giới chân thần. Điều đó có nghĩa là nước Việt đã có hai chân thần chỉ trong thời gian ngắn, đó mới là chỗ dựa khác ngoài vũ khí siêu cấp khi đối mặt với chân thần.
Nhưng chừng đó vẫn còn chưa đủ. Càng tìm hiểu nhiều thì Lâm Bình càng biết còn chưa đủ, còn lâu mới đủ. Cho nên nếu có thể, Lâm Bình muốn cố gắng tìm được Lâm Chiến, đây là mục đích quan trọng nhất khi Lâm Bình tiến vào hải vực tiên đảo tìm Chu Thanh.
“Hừ, đương nhiên là cách cứu vợ ông ta.” Cổ Càn Khôn cười phá lên.
“Cho nên ông đã cố ý dùng kế lừa ông ấy đến vùng đất Tuyệt Cảnh?” Ánh mắt Lâm Bình lại trở nên lạnh lẽo.
“Lâm Chiến không phải là kẻ ngốc, nếu tôi lừa ông ta thì sao ông ta lại tin…” Cổ Càn Khôn hừ lạnh, sau đó nói: “Bây giờ tôi cũng có thể trao đổi với cậu, chỉ cần cậu đồng ý không tiếp tục gây khó dễ cho tôi, từ nay ân oán giữa chúng ta đều xóa bỏ thì tôi cũng có thể nói cho cậu biết nơi đó ở đâu. Nơi đó có cơ duyên thành tựu ngọc cốt, thậm chí còn có cơ duyên giúp chân thần đột phá đến thần vương, có lẽ cậu còn có thể phát hiện tung tích của Lâm Chiến ở đó. Thế nào?”
Nghe vậy, Lâm Bình còn chưa lên tiếng thì Ba Đen bỗng chạy tới: “Ngọc cốt? Ngọc cốt ở đâu? Cơ duyên ngọc cốt ở chỗ nào?”
“Ông kia, ông mau nói đi, tôi hứa sẽ không có ai giết ông đâu.” Ba Đen nhanh chóng nói.
Cổ Càn Khôn khẽ nhúc nhích, đưa mắt nhìn Lâm Bình. Lâm Bình nhíu mày, cuối cùng nói: “Được, chỉ cần ông nói thật thì tôi bảo đảm sẽ không ra tay với ông, những người ở đây cũng sẽ không ra tay với ông, không gây khó dễ cho ông.”
“Không, tôi muốn cậu thề dưới danh nghĩa võ đạo!” Cổ Càn Khôn lại nói. Hiển nhiên ông ta cũng đã nhận ra người ở đây đều coi Lâm Bình là thủ lĩnh, nếu đã vậy thì lời nói của Lâm Bình chắc hẳn là đáng tin. Có điều ông ta cũng lo lắng Lâm Bình sẽ đổi ý nên cảm thấy cần phải thề dưới danh nghĩa võ đạo mới được.
“Ông không có tư cách yêu cầu tôi.” Ánh mắt Lâm Bình lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!