“Nếu ông nói trong Khe Biển Sâu có rất nhiều cơ duyên có thể đắp kim thân, rèn ngọc cốt, thậm chí còn có cơ duyên đột phá tới thần vương thì tại sao tới bây giờ ông vẫn chưa đột phá đến thần vương?”
“Hơn nữa tại sao ông chẳng những không phải là kim thân, cũng không phải là ngọc cốt?”
“Là vì… Ông không có hứng thú với kim thân, ngọc cốt và cảnh giới thần vương ư?”
Sau đó, Lâm Bình lại đưa mắt nhìn Cổ Càn Khôn, đồng thời ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cho người ta cảm giác rất sắc bén.
“Đương nhiên không phải!” Sắc mặt Cổ Càn Khôn thay đổi. Nếu có thể thành tựu kim thân ngọc cốt thì sao ông ta có thể từ bỏ? Ông ta không phải là kẻ ngốc, đương nhiên không có khả năng làm thế.
“Lúc trước cậu nói Khe Biển Sâu là tuyệt địa, cũng không phải là giả dối. Mặc dù chưa đến mức vào đó chắc chắn phải chết, nhưng bên trong cũng thực sự tràn đầy nguy hiểm, chân thần vào đó cũng rất mạo hiểm, có khả năng sẽ chết ở đó. Cho nên mặc dù nó có rất nhiều cơ duyên, nhưng chưa chắc đã nhận được. Trừ thực lực thì nhân phẩm và vận may cũng rât quan trọng, nếu đủ may mắn, có lẽ sẽ nhận được cơ duyên mà không hề hấn gì. Tôi có thể thề bằng danh nghĩa võ đạo là tôi không nói dối.” Bởi vì Lâm Bình đã thề bằng danh nghĩa võ đạo nên lúc này Cổ Càn Khôn rất thả lỏng.
Ông ta cũng không nói dối về độ nguy hiểm của Khe Biển Sâu. Ông ta biết cho dù mình nói Khe Biển Sâu không nguy hiểm thì chưa chắc đối phương đã tin, chung quy nếu có nhiều cơ duyên đến thế mà còn không nguy hiểm thì mình không có khả năng bỏ mặc cơ duyên không đi lấy. Cho nên Cổ Càn Khôn cảm thấy cứ nói thật sẽ tốt hơn.
“Hừ, coi như ông thức thời.” Lâm Bình khẽ hừ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Xem ra huyết trì và thần thi ở sau cung điện Tàng Bảo của ông cũng liên quan tới Khe Biển Sâu đúng không?”
Sắc mặt Cổ Càn Khôn lại thay đổi. Quả nhiên lúc trước Lâm Bình đã đến sau cung điện Tàng Bảo, hơn nữa phát hiện huyết trì và thần thi.
“Đúng.” Cuối cùng, Cổ Càn Khôn gật đầu. Chuyện này cũng không có gì đáng giấu diếm.
“Cho nên huyết trì với thần thi có liên quan tới việc đột phá thần vương của ông đúng không?” Lâm Bình cười lạnh hỏi, giọng điệu trào phúng.
Sắc mặt Cổ Càn Khôn lại thay đổi. Sao Lâm Bình lại biết?
“Xem ra đúng là thế!” Lâm Bình khẽ híp mắt, xác nhận lý do Cổ Càn Khôn tạo ra huyết trì và thần thi kia. Chung quy lúc trước Cổ Càn Khôn có nhắc trong Khe Biển Sâu có rất nhiều cơ duyên, nhấn mạnh ba thứ là kim thân, ngọc cốt và đột phá thần vương. Bất kể là kim thân hay ngọc cốt thì Cổ Càn Khôn đều không có. Vậy thì… Lâm Bình đoán e rằng huyết trì và thần thi sẽ liên quan tới việc Cổ Càn Khôn muốn đột phá cảnh giới thần vương. Không ngờ lại đúng là như thế. Cho dù Cổ Càn Khôn không đáp lại, song thông qua sắc mặt của ông ta, Lâm Bình đã có phán đoán.
Thấy Lâm Bình khẳng định, đôi mắt lõm sâu của Cổ Càn Khôn càng thêm tối tăm, cảm xúc dao động kịch liệt. Mặc dù Lâm Bình đã thề là sẽ không giết mình, cũng không đụng vào mình, nhưng người khác lại chưa nói sẽ không cướp đoạt huyết trì và thần thi của mình, không cướp cơ duyên của mình! Bây giờ ông ta bị thương nặng cỡ này, nếu không có huyết trì và thần thi thì e rằng cả đời ông ta chỉ có thể hồi phục đến trạng thái trước kia, còn chưa biết có thể lành lặn được hay không, miễn bàn tới chuyện đột phá cảnh giới thần vương…
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với huyết trì và thần thi ghê tởm của ông đâu.” Ngay khi Cổ Càn Khôn đang hoảng sợ thì Lâm Bình lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Cổ Càn Khôn mới yên tâm. Ghê tởm ư? Đúng là ghê tởm, ông ta cũng thấy thế, nhưng trước lực lượng, ghê tởm có là gì? Chỉ cần có cơ hội đột phá đến cảnh giới thần vương thì dù bắt ông ta làm chuyện ghê tởm hơn, ông ta cũng sẽ không chần chờ.
“Nhưng ông sẽ không còn cơ hội dùng huyết trì và thần thi nữa đâu.” Sau đó, Lâm Bình cười khẽ, nhưng lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Nghĩa là sao?” Con ngươi Cổ Càn Khôn co rụt lại, lập tức hỏi.
“Có nghĩa là… Thứ ghê tởm, đi chết đi…”
Lần này, đáp lại Cổ Càn Khôn không phải là Lâm Bình, mà là Ba Đen, đồng thời nó giơ móng vuốt đập lên người Cổ Càn Khôn. Ông ta lập tức văng ra ngoài, có điều chưa bay được bao xa thì ông ta đã bị hố đen nuốt chửng, sau đó như có thứ gì đó nổ tung trong hố đen, bỗng chốc gây rối loạn dòng chảy không gian. Ngay khi Cổ Càn Khôn còn chưa kịp phản ứng thì dòng chảy không gian rối loạn đã nuốt chửng ông ta. Ông ta kinh hãi dùng hết sức để chống cự lại sức mạnh của không gian.
“Cậu dám vi phạm lời thề võ đạo…” Giọng nói phẫn nộ của Cổ Càn Khôn vang lên. Chẳng qua khi ông ta vừa lên tiếng thì Lâm Bình đã há miệng lấn át giọng ông ta: “Kẻ giết ông không phải là con người!”
Nghe vậy, đôi mắt Cổ Càn Khôn đỏ ngầu, thoáng chốc hiểu được ngay. Lúc nãy Lâm Bình thề bằng danh nghĩa võ đạo, đúng là đã nói tất cả mọi người bao gồm Lâm Bình sẽ không ra tay với ông ta, nhưng kẻ vừa ra tay với ông ta lại không phải là người, mà là… Một con chó!
Nếu Cổ Càn Khôn vẫn trong trạng thái đỉnh phong thì cho dù bị dòng chảy không gian rối loạn hút mất, chỉ cần không bị hút vào vực sâu hư không thì vẫn có tỷ lệ sống sót rất lớn. Cũng như lúc trước, khi ông ta tiến hành dịch chuyển không gian thì đã bị đám Lâm Bình ném một quả lựu đạn mini vào tiết điểm đường hầm, làm hủy đường hầm không gian của ông ta, khiến dòng chảy không gian rối loạn. Nhưng dù thế, Cổ Càn Khôn vẫn có thể thoát khỏi. Mặc dù trả giá một cánh tay, nhưng tóm lại là không nguy hiểm đến tính mạng, cánh tay còn có thể hồi phục. Nhưng bây giờ, Cổ Càn Khôn bị thương đến mức này, chiến lực không còn thừa bao nhiêu, thực lực có thể phát huy chưa đầy một phần mười.
“Không ngờ Cổ Càn Khôn ta đây oai hùng một đời, tung hoành ngang dọc, cuối cùng lại chết dưới tay một con chó…”
“Ta hận…”
Giọng nói cuối cùng của Cổ Càn Khôn truyền ra, lực lượng của ông ta cũng đã cạn kiệt, bị dòng chảy không gian rối loạn giết chết, không còn một chút tro bụi nào.
Khe nứt không gian khép lại, chung quanh lặng ngắt như tờ. Nếu không phải là bức tường đổ như bị súng đạn oanh tạc thì chắc sẽ không ai cho rằng nơi này đã từng xảy ra trận chiến chân thần kinh thiên động địa. Thấy Cổ Càn Khôn cuối cùng cũng chết, mối thù cũng mình cũng coi như đã giải quyết, mặc dù Thanh Sơn hơi bị thương, nhưng không nghiêm trọng mấy, Chu Thanh không khỏi nở nụ cười hiên ngang.
Đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà cũng đã hết lo lắng. Cổ Càn Khôn đã chết, chứng tỏ họ không còn mối lo về sau, không cần sợ bị Cổ Càn Khôn thanh toán. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà đều không thể vui vẻ nổi, có cảm giác mèo khóc chuột. Nhớ ngày xưa, Đại Tự Tiên Đảo mạnh cỡ nào, còn bây giờ thì sao? Sau khi hai vị đại thành kim thân liên tiếp xông lên đảo, thế mà bây giờ chỉ còn lại hai chân thần là họ. Hơn nữa, hai người họ còn bị người khác khống chế.
Điều duy nhất khiến họ cảm thấy vui mừng, đó là… họ vẫn còn sống! Trong khoảng thời gian ngắn, đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà không biết mình nên vui hay nên buồn.
“Sau này đừng tùy tiện hứa hẹn với người khác, cho người khác mượn tay… À không, mượn tay chó thì không bằng tự mình ra tay.” Nhìn về phía Cổ Càn Khôn bị hư không nuốt chửng, Lâm Bình cười lạnh. Anh không hề đồng tình với cái chết của Cổ Càn Khôn, cũng không tiếc nuối chút nào. Cổ Càn Khôn dám đụng vào Chu Thanh, tính biến Chu Thanh thành viên thuốc hình người, chỉ riêng việc này đã đủ để ông ta phải chết. Hơn nữa từ khi Cổ Càn Khôn trở về Đại Tự Tiên Đảo cho tới khi tử vong, ông ta thậm chí không hỏi thăm tin tức của con trai Cổ Thiên Thần, cũng không quan tâm những thuộc hạ khác còn sống hay không. Chỉ riêng điều này, Cổ Càn Khôn chẳng qua chỉ là một kẻ vô nhân tính, giết chết kẻ này sẽ không khiến Lâm Bình cảm thấy bị áp lực tâm lý.
“Cậu nhóc, lỗ, lỗ to…” Ngay khi Lâm Bình đang thở dài thì Ba Đen bỗng nhảy cẫng lên, sốt ruột trừng mắt.
“Sao vậy?” Lâm Bình quay sang nhìn Ba Đen, sắc mặt bỗng cứng đờ, không nhịn được chửi thề: “Má nó!”
“Sao vậy?” Đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà cả kinh, Lâm Bình với Ba Đen bị sao vậy? Chẳng phải giết Cổ Càn Khôn là xong rồi sao?
“Thanh Sơn, là vì… Không đoạt lại được thiên tài địa bảo, thần binh công pháp từ trên người Cổ Càn Khôn hả?” Chu Thanh đi tới, chớp mắt hỏi Lâm Bình.
“Đúng thế.” Sắc mặt Lâm Bình chẳng khá hơn Ba Đen là bao. Thứ xịn xò không nằm trong cung điện Tàng Bảo, họ đoán chắc là Cổ Càn Khôn đã mang theo bên mình. Nhưng bây giờ Cổ Càn Khôn đã chết, nếu mấy thứ kia được cất trong không gian trữ vật của ông ta thì Lâm Bình với Ba Đen biết đi đâu mà tìm? Hiển nhiên là không tìm được, đúng là lỗ to.
“Má nó, không hổ là tình nhân của cậu, hiểu cậu vô cùng…” Ba Đen nổi giận nhìn Lâm Bình và Chu Thanh.
Có điều, mặc dù trêu chọc một câu, nhưng cảm xúc của Ba Đen vẫn rất buồn bực, vô cùng phiền lòng.
May mà Lâm Bình nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc. Mặc dù lỗ to, nhưng mấy thứ trong cung điện Tàng Bảo vẫn bị anh lấy đi. Mang về nước Việt thì cũng sẽcó tác dụng rất lớn.
“Anh Đen, xử lý huyết trì với thần thi như thế nào?” Sau đó, Lâm Bình quay sang hỏi Ba Đen. Lâm Bình không biết gì về chuyện này, cảm thấy mình nên hỏi Ba Đen thì tốt hơn.
“Phải nghĩ cách hủy diệt mới được.” Mặc dù khó chịu vì không tìm được bảo vật trên người Cổ Càn Khôn, song Ba Đen cũng rất kiêng kỵ huyết trì với thần thi. Nó không muốn có những thứ khiến nó kiêng kỵ ở địa bàn của mình, cho nên phải nghĩ cách hủy diệt nó.
Chẳng qua, sau khi Ba Đen nói xong câu này, bỗng từng tia khí tức chân thần xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của nhóm Lâm Bình.
“Mười tám khí tức chân thần!” Đại trưởng lão bỗng nhìn về phía lối ra Đại Tự Tiên Đảo.
Lâm Bình cũng híp mắt nhìn sang bên đó. Trong cảm ứng của anh, đúng là có khoảng 18 khí tức chân thần xuất hiện, trong đó có mấy khí tức thực sự mạnh mẽ.
“Xem ra là chân thần của tiên đảo khác đến đây.
Ba Đen lấy viên đá ra đụng chạm mấy cái, thấy bên trên có mười tám chấm đỏ đang đến gần họ, vẻ mặt khó chịu nói: “Chẳng lẽ đám người này tới gặt hái thành quả?”
“Đối phương có 18 người, e rằng không có mục đích tốt đâu, hôm nay có chút phiền phức.” Sắc mặt đại trưởng lão cũng rất khó coi. Hôm nay họ… Hoặc là nói Lâm Bình có thể chiến thắng Cổ Càn Khôn, ngoại trừ lý do Lâm Bình là đại thành kim thân, thực lực có thể sánh bằng chân thần trung kỳ, lại thêm bản thân Lâm Bình vốn dĩ biến thái, thậm chí có thể chiến đấu với chân thần hậu kỳ, đa số nguyên nhân là vì Lâm Bình với Ba Đen đào bẫy khiến Cổ Càn Khôn bị thương nặng mấy lần. Nhưng bây giờ, tổng cộng 18 chân thần của những tiên đảo khác cường thế lên Đại Tự Tiên Đảo khi vẫn chưa được cho phép, cho dù nghĩ bằng đầu ngón chân thì cũng biết những người này tới làm gì.
“Không có mục đích tốt?” Lâm Bình hừ lạnh: “Nếu người đến ôn hòa thì thôi, nhưng nếu không có múc đích tốt thì e rằng chúng ta cần bù đắp tổn thất từ những người này.”
Nghe vậy, đôi mắt Ba Đen bỗng sáng ngời. Đúng thế, mặc dù Cổ Càn Khôn đã chết, nhưng vẫn còn tiên đảo khác cơ mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!