“Bây giờ Đại Tự Tiên Đảo đã không còn đảo chủ Cổ Càn Khôn gì, càng không có đảo chủ Cổ Thiên Thần, chỉ có đảo chủ Cổ Kiếm Hà thôi.” Lâm Bình thản nhiên nói.
“Cổ Kiếm Hà?” Nghe vậy, mọi người cùng nhìn Cổ Kiếm Hà, ngay cả đại trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn Lâm Bình rồi lại nhìn Cổ Kiếm Hà. Chẳng lẽCổ Kiếm Hà phản bội Đại Tự Tiên Đảo là vì Lâm Bình đã hứa hẹn sau này sẽcho Cổ Kiếm Hà làm đảo chủ?
Nghe vậy, Cổ Kiếm Hà cũng đần mặt ra. Mặc dù lúc trước Lâm Bình thật sự từng nói sẽ nâng đỡ anh ta lên làm đảo chủ, nhưng bây giờ Cổ Kiếm Hà không còn tâm tư đó, hoặc là nói Cổ Càn Khôn vừa chết, Cổ Kiếm Hà đang cảm thấy mèo khóc chuột, còn chưa kịp nảy sinh ý tưởng đó. Nhưng bây giờ Lâm Bình lại ngay trước mặt bốn đảo chủ tiên đảo cùng rất nhiều đảo chủ đảo nhỏ khác nói thẳng mình là đảo chủ của Đại Tự Tiên Đảo? Cổ Kiếm Hà sửng sốt, sau đó trong lòng mừng như điên.
“Cổ Kiếm Hà? Đảo chủ?” nhóm Tả Thiệu Quân, U Dạ Tử sửng sốt, không ngờ mình lại nhận được đáp án như thế, hơn nữa còn rất ngoài ý muốn. Phải biết rằng theo họ nghĩ, Lâm Bình đã đánh bại Cổ Càn Khôn, hoặc giết chết Cổ Càn Khôn thì rất có khả năng chính anh sẽ chiếm lĩnh Đại Tự Tiên Đảo, xưng bá một phưng, trở thành đảo chủ, thậm chí âm mưu chiếm cả hải vực tiên đảo. Nhưng nhóm Tả Thiệu Quân, U Dạ Tửlại không ngờ Lâm Bình lại đẩy ra một đảo chủ mới trong thời gian cực ngắn. Đương nhiên trong mắt Tả Thiệu Quân, U Dạ Tử thì cho dù Lâm Bình nói Cổ Kiếm Hà là đảo chủ Đại Tự Tiên Đảo, e rằng Cổ Kiếm Hà cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, người có thể quyết định thực sự vẫn là Lâm Bình. Còn tại sao lại chọn Cổ Kiếm Hà? Nhóm Tả Thiệu Quân, U Dạ Tử tự cho là hiểu được. Suy cho cùng thi Cổ Kiếm Hà cũng chỉ là chân thần sơ kỳ, cảnh giới chân thần có thể thống trị một đảo, nhưng đồng thời càng tiện để Lâm Thanh Sơn thao túng. Bởi vì hiểu được điều này, biết Cổ Kiếm Hà chỉ là bù nhìn của Lâm Thanh Sơn nên U Dạ Tử vẫn nhìn Lâm Bình: “Chúng ta đến đây vì lão đảo chủ Cổ Càn Khôn, không biết lão đảo chủ đang ở đâu?”
Họ cần phải biết rõ đáp án. Cổ Càn Khôn đang ở đâu? Đã chết hay còn sống? Bởi vì họ nhìn hiện trường trước mắt, hiển nhiên đã trải qua một trận đại chiến, nhưng lại không thấy Cổ Càn Khôn đâu, thậm chí không thấy cả thi thể.
Lâm Bình chẳng buồn nhìn U Dạ Tử lấy một lần, chỉ đưa mắt nhìn Cổ Kiếm Hà. Thấy vậy, Cổ Kiếm Hà cũng lập tức hiểu được, đồng thời trong lòng cũng hơi sung sướng.
“Cha con Cổ Càn Khôn mưu toan hãm hại toàn bộ Đại Tự Tiên Đảo vì mưu lợi cho bản thân, nay đã bị chúng tôi giết chết.” Cổ Kiếm Hà nhanh chóng tiến lên, nhìn bốn người Tả Thiệu Quân, U Dạ Tử, Trình Vô Quy, Phương Thiên Hóa nói. Đồng thời, trong lòng Cổ Kiếm Hà cũng tràn đầy hào hùng, bởi vì lúc này anh ta đang lấy thân phận là đảo chủ của Đại Tự Tiên Đảo để đối mặt với bốn đảo chủ tiên đảo khác. Quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có. Cho dù Cổ Kiếm Hà biết mình thành đảo chủ Đại Tự Tiên Đảo thì sau này vẫn phải nghe lời Lâm Bình, nhưng anh ta không quan tâm.
Đương nhiên, lời nói của Cổ Kiếm Hà cũng không giả dối. Bất kể là anh ta hay là đại trưởng lão, sau khi biết huyết trì ở sau cung điện Tàng Bảo thì lập tức hiểu ngay, máu trong huyết trì còn có thể là gì khác ngoài máu người? Điều này cũng đã giải thích tại sao mười mấy năm qua, luôn có một vài thần cảnh vô cớ mất tích trên Đại Tự Tiên Đảo. Thậm chí Cổ Kiếm Hà còn nghi ngờ những chân thần khác từng bị trọng thương như Cổ Càn Khôn, có phải đã chết vì Cổ Càn Khôn đã làm gì đó không. Cho nên nói Cổ Càn Khôn mưu hại người của Đại Tự Tiên Đảo cũng không phải là oan uổng ông ta.
“Nay tôi đã tiếp nhận chức vụ đảo chủ Đại Tự Tiên Đảo, các vị chưa được đảo chúng tôi cho phép đã tự ý xông lên đảo, thật sự cho rằng Đại Tự Tiên Đảo không có người sao?” Sắc mặt Cổ Càn Khôn lập tức trở nên lạnh lùng: “Đại Tự không chào đón khách lạ, các vị hãy mau chóng rời đi, nếu không hãy tự gánh vác hậu quả.”
Nghe vậy, sắc mặt của đám đảo chủ Tả Thiệu Quân, U Dạ Tử, Trình Vô Quy, Phương Thiên Hóa không khỏi thay đổi. Cổ Càn Khôn đã chết? Hơn nữa Cổ Kiếm Hà còn cường thế như thế, rốt cuộc dựa vào đâu? Chỉ là vì Lâm Thanh Sơn thôi sao? Đồng thời, trong lòng nhóm Tả Thiệu Quân càng khó hiểu là Cổ Càn Khôn lúc trước có thể quyết đấu với 18 chân thần là họ mà vẫn không bại trận thì rốt cuộc đã chết như thế nào? Tại sao Lâm Thanh Sơn lại có vẻ chỉ bị thương nhẹ? Chẳng lẽ Lâm Thanh Sơn đã mạnh đến mức đáng sợ này?
“Ông có chắc là Lâm Thanh Sơn chỉ mới đột phá chân thần không lâu không?” Tả Thiệu Quân khó hiểu, âm thầm truyền âm cho Chu Bình Tinh.
“Diêu Mỹ Vân thật sự nói thế, Lâm Thanh Sơn đã đại thành kim thần ở vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương, hơn nữa đột phá cảnh giới chân thần. Tính đâu ra đấy cũng chỉ chưa đầy hai tháng. Mỹ Vân không có khả năng lừa tôi.” Chu Bình Tinh lập tức hồi âm cho Tả Thiệu Quân.
Chu Bình Tinh chần chờ một lát rồi lại truyền âm tiếp: “Đảo chủ, theo ý tôi thì nếu có khả năng, chúng ta nên cố gắng tránh nảy sinh xung đột với Lâm Thanh Sơn, thậm chí nên kết giao với cậu ta mới đúng.”
Cái chết của Cổ Càn Khôn rất kỳ lạ, nhưng chắc chắn có liên quan tới Lâm Thanh Sơn. Đồng thời Chu Bình Tinh cũng âm thầm nhìn Ba Đen, ông ta biết con chó này không phải là vật phàm, không thể khinh thường. Hơn nữa tốc độ trưởng thành của Lâm Thanh Sơn quá đáng sợ, kể từ khi nhóm Diêu Mỹ Vân báo cáo cho đến nay mới trôi qua bao lâu, thế mà Lâm Thanh Sơn đã trưởng thành đến mức này. Nếu hai bên có Diêu Mỹ Vân làm trung gian thì chi bằng kết giao với Lâm Thanh Sơn sẽ tốt hơn. Nhất là lúc này, Lâm Thanh Sơn xông lên Đại Tự Tiên Đảo giết chết Cổ Càn Khôn, trở thành người khống chế trực tiếp của Đại Tự Tiên Đảo.
“Ừ, tôi tự biết.” Tả Thiệu Quân khẽ gật đầu.
“Cổ Kiếm Hà, cho dù Cổ Càn Khôn đã chết… Nhưng cậu mới tiếp nhận chức vụ đảo chủ bao lâu mà đã bày ra tư thế này, đe dọa bốn tiên đảo chúng ta?” U Dạ Tử lại hừ lạnh, hiển nhiên là không để mắt tới Cổ Kiếm Hà. Huống chi nếu không tính cả Lâm Thanh Sơn thì tính đi tính lại, Đại Tự Tiên Đảo còn lại mấy chân thần? Hai hay ba người? Đừng nói là vượt qua Doanh Châu Tiên Đảo, thậm chí còn không bằng cả Doanh Châu Tiên Đảo. Trong thế giới coi trọng thực lực này, Cổ Kiếm Hà sao có thể được U Dạ Tử tôn trọng?
“Cổ Kiếm Hà, nếu cậu thức thời thì hãy câm miệng đi.” Đảo chủ Phương Thiên Hóa của Phương Hồ Tiên Đảo hừ lạnh. Trong mắt họ chỉ còn lại Lâm Thanh Sơn, bởi vì chỉ có Lâm Thanh Sơn mới khiến họ kiêng kỵ.
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Kiếm Hà trở nên khó coi, lạnh giọng nói: “Nếu đã vậy thì hãy tự gánh vác hậu quả đi.”
Có Lâm Thanh Sơn bên cạnh, Cổ Kiếm Hà không quá sợ hãi nhóm U Dạ Tử, Phương Thiên Hóa. Dù gì trước đó anh ta cũng đã nghe Lâm Bình và Ba Đen thảo luận, toàn là nghĩ nên bù đắp thiệt hại từ bốn đảo chủ này như thế nào chứ không phải là sợ đối mặt với họ.
“Để ta xem thử cậu có thể khiến chúng ta tự gánh vác hậu quả như thế nào?” U Dạ Tử hừ lạnh.
Ngay sau đó, khí thế chân thần hậu kỳ đột nhiên bao phủ về phía Cổ Kiếm Hà. Mặc dù U Dạ Tử vẫn chưa thực sự ra tay, nhưng rõ ràng là muốn cho Cổ Kiếm Hà một bài học. Đương nhiên đây chỉ là một mục đích, mục đích thứ hai quan trọng nhất là U Dạ Tử muốn thăm dò thái độ của Lâm Thanh Sơn.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của U Dạ Tử bắt đầu dồn lên người mình, sắc mặt Cổ Kiếm Hà khẽ thay đổi. U Dạ Tử chính là cường giả chân thần hậu kỳ, mà mình mới chỉ là chân thần sơ kỳ. Trước kia, khi còn chưa thần phục Lâm Bình, phản bội Đại Tự Tiên Đảo, anh ta còn từng bị Lâm Bình đánh trọng thương trong quá trình chiến đấu. Bây giờ thương thế đã hơi hồi phục, nhưng ngay cả thời kỳ đỉnh cao, anh ta cũng không phải là đối thủ của Đại Tự Tiên Đảo, huống chi lúc này còn chưa lành lặn hết.
“Hậu quả chính là ông tự chịu trách nhiệm.”
Ngay khi U Dạ Tử bùng nổ khí thế đe dọa Cổ Kiếm Hà thì Lâm Bình cuối cùng cũng lên tiếng. Vừa dứt lời, Lâm Bình đã biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt U Dạ Tử.
Ngay khi Lâm Bình vừa nhúc nhích, hầu hết chân thần của bốn tiên đảo đều có cảm ứng, trong đó cảm ứng lớn nhất là U Dạ Tử. Nhưng dù vậy, khi Lâm Bình xuất hiện trước mặt mình với vận tốc ánh sáng, U Dạ Tử vẫn không kịp phản ứng lại. Lâm Bình đã tung ra một cú đấm sáng chói đột nhiên đấm vào má U Dạ Tử. U Dạ Tử bị đấm bay ngược ra ngoài, má phải bị đấm trúng đã máu me be bét, thậm chí còn có mấy cái răng rơi ra trong không trung.
Không ai ngờ Lâm Thanh Sơn vốn im lặng lại đột nhiên ra tay. U Dạ Tử cũng không nghĩ tới kết quả này. Ông ta vốn chỉ định thăm dò thái độ của Lâm Thanh Sơn mà thôi. U Dạ Tử cho rằng nếu thái độ của Lâm Thanh Sơn mạnh mẽ thì đa số cũng là đập tan khí thế của mình, thái độ trở nên ác liệt, chứ không phải trực tiếp ra tay, dù gì bên phía mình cũng có 18 chân thần. Thế mà Lâm Thanh Sơn vẫn ra tay, hơn nữa mình còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh nát nửa bên mặt, văng ra ngoài.
Lúc này, U Dạ Tử bay ngược ra gần hai ngàn mét mới miễn cưỡng dừng lại, đôi mắt ông ta trở nên vô cùng lạnh lẽo. Dù gì ông ta cũng là đảo chủ Doanh Châu Tiên Đảo, nhưng bây giờ lại bị Lâm Bình đấm bay ra ngoài trước mặt bao người, quả thực là sỉ nhục. Đương nhiên không chỉ có mình U Dạ Tử nổi giận, ba chân thần khác của Doanh Châu Tiên Đảo cũng thế. Lâm Thanh Sơn dám ra tay đánh đảo chủ ngay trước mặt họ, quả thực là cái tát vả vào mặt U Dạ Tử, vả vào mặt Doanh Châu Tiên Đảo.
Nhóm Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa, Trình Vô Quy mặc dù vừa sợ vừa giận, nhưng còn có cảm xúc khác. Trong lòng họ suy nghĩ không phải là đứng về phía Doanh Châu Tiên Đảo đánh Lâm Thanh Sơn, mà là đứng xem trước. Lúc trước họ còn chưa biết Lâm Thanh Sơn đã giết Cổ Càn Khôn như thế nào, vừa lúc có thể để đám chân thần Doanh Châu Tiên Đảo thử một lần để họ thấy Lâm Thanh Sơn có thực lực như thế nào. Nếu không đáng sợ như họ nghĩ thì hôm nay chính là ngày chết của Lâm Thanh Sơn, bởi vì lần này không chỉ đề cập tới tranh đoạt lợi ích của Đại Tự Tiên Đảo, mà còn đề cập tới cục diện trong tương lai. Mọi người đều thuộc đẳng cấp tương tự cạnh tranh với nhau, nhưng đột nhiên lòi ra đại thành kim thân là Lâm Thanh Sơn, hơn nữa tốc độ trưởng thành còn nhanh như thế, tương lai chẳng phải sẽ có cơ hội đạp lên đầu họ hay sao? Đây là điều mà họ không thể dễ dàng tha thứ. Cho nên nếu có thể, đám Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa, Trình Vô Quy đều muốn xử lý Lâm Thanh Sơn. Lúc trước họ còn suy nghĩ nên phán đoán thực lực của Lâm Thanh Sơn như thế nào, không ngờ U Dạ Tử lại không nhịn được thăm dò, quả thực là cơ hội cho họ.
“Lâm Thanh Sơn, ngươi dám đối xử với ta như thế?” U Dạ Tử quát lên, thậm chí vì má bị đánh nát, răng rụng mất viên nên nói chuyện cũng lơ lớ, song vẫn không ảnh hưởng giọng điệu tức giận của U Dạ Tử.
Ngay sau đó, một tia sáng đen thoáng chốc lướt qua chân trời, mang theo gió mạnh bay về phía Lâm Thanh Sơn, không phải U Dạ Tử thì là ai?
Ngay khi U Dạ Tử ra tay, ba chân thần khác của Doanh Châu Tiên Đảo cũng đồng loạt ra tay với Lâm Bình. Dù gì Lâm Thanh Sơn cũng là đại thần kim thân, cho dù tức giận, nhưng không có ai khinh thường Lâm Bình.
“Tôi đã nói là tự gánh vác hậu quả, thế mà lại có kẻ không tin. Xem ra hôm nay tôi phải bù đắp tổn thất mà không cần bị áp lực tâm lý rồi đây.” Lâm Bình hừ lạnh, không hề sợ hãi khi đối mặt với bốn người U Dạ Tử vây công, ngược lại nhanh chóng tránh thoát ba người khác của Doanh Châu Tiên Đảo, trực tiếp bay về phía đảo chủ U Dạ Tử.
Đồng thời, bàn tay vàng chóe của Lâm Bình lại siết chặt, sau đó đột nhiên nện về phía U Dạ Tử. U Dạ Tử biết rõ Lâm Thanh Sơn chính là đại thành kim thân, không thể so đấu sức mạnh thân thể với Lâm Thanh Sơn, cho nên trực tiếp bùng nổ lực lượng căn nguyên của chân thần hậu kỳ, tấn công Lâm Bình. Chỉ trong thoáng chốc, lực lượng căn nguyên dồi dào như nước sông Hồng ùa về phía Lâm Bình, mang theo sức mạnh khủng khiếp. Song U Dạ Tử không ngờ lực lượng căn nguyên của mình vừa đến gần Lâm Bình thì Lâm Bình lại biến mất, né tránh lực lượng của mình.
“Đảo chủ, cẩn thận!” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, sắc mặt U Dạ Tử thoáng chốc thay đổi. Ông ta biết giọng nói này là chân thần của Doanh Châu Tiên Đảo. Nhưng khi ông ta phản ứng lại thì đã muộn, không thể thoát khỏi cú đấm của Lâm Bình.
“Bịch!”
Nắm đấm của Lâm Bình lại nện trúng má trái của ông ta, hơn nữa lần này Lâm Bình không chỉ sử dụng lực lượng kim thân mà khi nắm đấm nện xuống, kèm theo đó còn là ánh sáng mãnh liệt tỏa ra, dao động kinh khủng bùng nổ. U Dạ Tử lại bị Lâm Bình đấm bay ra ngoài, để lại máu tươi văng trong không trung, cùng với mấy chiếc răng.
“A!!!” Tiếng kêu vừa nổi giận vừa thê thảm vang lên.
Sau hai cú đấm của Lâm Bình, cả khuôn mặt U Dạ Tử đã bị Lâm Bình đấm nát, răng rụng hết, vô cùng thê thảm. Hơn nữa U Dạ Tử văng ra ngoài còn bị đập trúng mặt đất, để lại một cái hố sâu, khiến mặt đất rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!