Ba Đen ghé qua, nhìn bản đồ trong tay Lâm Bình: “Chất liệu da thú không tồi…”
Lâm Bình: “… Tôi không hỏi chất liệu quyển trục thế nào, chủ yếu là bản đồ trên này, anh có biết nó vẽ nơi nào không?”
Thấy Lâm Bình hỏi lại, sắc mặt Ba Đen lập tức trở nên khó coi, trừng Lâm Bình: “Sao cậu hỏi lắm thế hả? Chỉ biết hỏi suốt ngày thôi, không tự nghiên cứu được à?” Sau đó ngẩng cao đầu rời đi.
Lâm Bình: “…”
Giờ thì Lâm Bình đã hiểu, thì ra Ba Đen cũng không biết… không biết thì nói không biết, còn cứ đòi làm màu.
Ba Đen thì lại cười khẩy: “Mẹ nó, ông đây còn thật không biết đó là nơi nào, trước kia ông đây từng lên trời xuống biển, có chuyện gì mà ta không biết? Nhưng nếu nói không biết thì ta phải giấu mặt vào đâu? Tóm lại ta không trả lời, không ai có bằng chứng nói ông đây không biết.” Ba Đen bỉ ổi thầm nghĩ, tìm một lý do “hoàn hảo” cho mình.
Thấy Ba Đen cũng không biết bản đồ trên quyển trục này là ở nơi nào, Lâm Bình lại nhìn kỹ bản đồ. Nhưng trên bản đồ không có chữ viết, chỉ có hình vẽ, thậm chí Lâm Bình cũng không biết một số hình vẽ đại biểu thứ gì. Cuối cùng Lâm Bình đành phải từ bỏ, cất tấm bản đồ đi.
“Được rồi, đến lượt các người, cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu bảo vật đi. Đương nhiên nếu ai cảm thấy giá trị của mình rất thấp, lấy quá ít thứ thì mạng của kẻ đó cũng không đáng giá, chắc các người cũng biết hậu quả rồi nhỉ?”
“Bây giờ, bắt đầu nộp tiền mua mạng sống đi.”
Sau đó, Lâm Bình xách đám chân thần Doanh Châu Tiên Đảo lại đây, bắt đầu nhận tiền mua mạng sống. Ba chân thần khác của Doanh Châu Tiên Đảo thấy đảo chủ đều nộp hết đồ vật mới được Lâm Thanh Sơn tha cho thì không dám giấu diếm, quan trọng nhất là tính mạng, chỉ cần còn sống thì mới có tương lai, cho nên ba chân thần khác đều nộp hết bảo vật trong không gian bổn nguyên của mình.
Đương nhiên, đồ vật của họ cộng lại còn chưa bằng một nửa U Dạ Tử, khiến Lâm Bình hơi thất vọng. Nhưng sau đó Lâm Bình lại bình tĩnh.
“Được rồi, các người có thể rời đi.”
Sau khi bóc lột hết bốn chân thần của Doanh Châu Tiên Đảo, Lâm Bình mới nói. Nghe vậy bốn người đều thở phào nhẹ nhóm.
“Đa tạ.”
Bởi vì xác nhận đã bảo vệ tính mạng, Chân thần sơ kỳ của Doanh Châu Tiên Đảo không khỏi thả lỏng, phản xạ ôm quyền nói với Lâm Bình. Nghe vậy, U Dạ Tử tức khắc nhìn về phía chân thần sơ kỳ. Mẹ kiếp, Lâm Thanh Sơn mới cướp sạch chúng ta, hơn nữa còn đánh cho chúng ta bị trọng thương, thế mà bây giờ còn phải cảm ơn Lâm Thanh Sơn sao? Nhưng ngay khi U Dạ Tử nhìn chân thần sơ kỳ thì Lâm Thanh Sơn cũng đưa mắt nhìn U Dạ Tử. Ông ta nhất thời cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân lủi lên đầu, khiến thân thể cứng đờ.
“Đa… Đa tạ, xin cáo từ…”
U Dạ Tử phản ứng lại, nhanh chóng ôm quyền nói với Lâm Bình, sau đó mới phóng ra chút lực lượng cuối cùng bay lên trời, nhanh chóng lao ra xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!