“Ha ha ha, dốc lòng khổ tu là tất yếu, nhưng tu luyện kết hợp với nghỉ ngơi cũng rất quan trọng.” Vương Bách Tùng cũng cười nói.
“Đúng thế, thả lỏng một chút nên tâm cảnh cũng khác hẳn. Sau chuyến đi lần này, bổn tiểu thư tin tưởng có thể đột phá đến thần cảnh đỉnh phong.” Cô gái được Vương Bách Tùng gọi là “Tiểu thư Nguyệt Nhi” lại nói, sau đó bổ sung thêm: “Tuy nhiên con đường võ đạo chỉ tu hành một cách cứng nhắc thì vẫn chưa đủ, cần tiến hành chiến đấu sống còn thì mới thực sự đại thành, bằng không chỉ có cảnh giới chứ không phải là cường giả chân chính.”
Lần này cô ta ra ngoài với Vương Bách Tùng, ngoại trừ muốn thả lỏng thì còn vì muốn được chiến đấu thực sự. Mặc dù cô ta không thiếu người luyện cùng, nhưng ngại với thân phận của cô ta nên chưa bao giờ có người thực sự ra tay nặng, chỉ đến mức rồi dừng lại. Trước kia cô ta còn không thấy có vấn đề, song từ khi thực lực của cô ta mãi mà không tăng lên, cảnh giới cũng bị kẹt ở thần cảnh hậu kỳ một hai năm không thể tiến triển, cô ta mới biết mình tu luyện có vấn đề. Sư phụ của cô ta kêu cô ta đi thả lỏng, đồng thời có lẽ sẽ tìm được một trận chiến thỏa sức. Cho nên khi nghe Vương Bách Tùng đưa ra lời mời, cô ta mới đồng ý đi cùng Vương Bách Tùng.
“Vậy thì Bách Tùng xin được chúc mừng tiểu thư Nguyệt Nhi.” Vương Bách Tùng lại cười nói: “Đồng thời đằng trước đã truyền tin nói là đã bắt được nhóm Tề Đạo Lâm, tiểu thư Nguyệt Nhi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì lúc đó sẽ có một trận chiến thỏa sức.”
Cô gái xinh đẹp này chính là chắt gái mà một trưởng lão chân thần của cung Thần Ma vô cùng yêu thương. Bàn về thân phận thì xứng đôi với anh ta. Tuy nhiên nếu thực sự so sánh thì thân phận của tiểu thư Nguyệt Nhi này còn cao hơn anh ta một chút, dù gì cũng xuất thân từ cung Thần Ma, không chỉ là chắt gái được trưởng lão chân thần yêu thương mà còn từng được Lạc Thần đại nhân nhận xét và coi trọng. Thế nên mặc dù dung mạo của tiểu thư Nguyệt Nhi chỉ có thể coi là khá xinh đẹp, chứ không phải là mỹ nhân tuyệt thế như Nhan Kha, song vẫn khiến Vương Bách Tùng động lòng. Bất kể là thân phận hay thiên phú của Nguyệt Nhi đều có thể sánh bằng anh ta, còn dung mạo thì dù không quá kinh diễm, nhưng ít ra cũng vượt tiêu chuẩn, phù hợp yêu cầu của Vương Bách Tùng. Nếu có thể thành tựu một đoạn nhân duyên với Nguyệt Nhi, cưới được cô ta về nhà thì mình sẽ có sức mà tranh giành với huynh trưởng Vương Ninh Thành. Vương Bách Tùng biết rõ lúc trước Vương Ninh Thành cưới Nhan Vân Hương là vì cha của Nhan Vân Hương đã đột phá đến cảnh giới chân thần. Cưới Nhan Vân Hương thì chẳng khác nào có một ông trượng chân thần ủng hộ, hơn nữa còn không phải là chân thần của gia tộc khác, ủng hộ mình dựa trên lợi ích của gia tộc họ. Nhan Thái Khôn có thể coi như là cô đơn một mình, không có con cháu nào khác ngoài Nhan Vân Hương, đương nhiên sẽ ủng hộ con rể duy nhất của mình.
Còn Vương Bách Tùng muốn noi gương huynh trưởng Vương Ninh Thành thì chắc chắn cũng phải cưới con cháu của chân thần, giúp mình nhận được sự giúp đỡ của một chân thần. Nguyệt Nhi chính là cơ hội ngàn năm có một.
“Bàn về cảnh giới thì Tề Đạo Lâm đúng là đối thủ phù hợp. Kẻ này là thủ lĩnh hải tặc, giết hắn ta cũng coi như là trừ hại giúp dân.” Nguyệt Nhi khẽ gật đầu. Cảnh giới của Tề Đạo Lâm xấp xỉ cô ta, lần này chiến đấu với Tề Đạo Lâm thì có lẽ sẽ có một trận chiến sống còn. Nghĩ đến đây, Nguyệt Nhi nở nụ cười thản nhiên, có lẽ không cần chờ mình về cung Thần Ma bế quan, đến khi tìm được Tề Đạo Lâm, tiến hành một trận chiến chân chính thì có lẽ mình sẽ đột phá cảnh giới trong lúc chiến đấu cũng nên.
“Đúng, giết Tề Đạo Lâm rồi đưa hai đứa trẻ của nhà họ Thiên về, chẳng những trừ hại giúp dân mà còn lập được công lớn.” Vương Bách Tùng gật đầu cười nói.
“Hai đứa bé kia…” Nguyệt Nhi thở dài.
Thiên Tuyết và Thiên Dịch chính là đệ tử của Lâm Bình, bây giờ Lâm Bình chính là kẻ thù của cả Vùng Biển Loạn Ma, cho dù cô ta không đành lòng thì cũng không thể làm trái ý chỉ của cung Thần Ma. Cuối cùng hai đứa bé kia vẫn sẽ bị đưa về cung Thần Ma. Nguyệt Nhi không dự đoán được kết cục của chúng, nhưng đoán chừng sẽ chẳng tốt đi đằng nào.
“Tiểu thư Nguyệt Nhi, cô ít khi ra ngoài, lòng dạ lương thiện là chuyện tốt, nhưng cũng phải xem người. Hai đứa bé nhà họ Thiên kia có thể bái Lâm Phàm làm thầy, ở bên cạnh thủ lĩnh hải tặc như Tề Đạo Lâm thì dù chúng bản tính thiện lương cũng sẽ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, chưa biết tính cách lúc này sẽ ra sao đâu.”
“Còn tên Lâm Phàm kia lại kết bạn với thủ lĩnh hải tặc tội ác tày trời, thế thì có thể là thứ tốt lành gì? Nếu không phải hắn ta may mắn thành tựu đại thành kim thân… Thôi, không bàn về hắn ta nữa. Cho dù hắn ta có đại thành kim thân thì đã sao? Hắn ta đã làm rùa rụt đầu, không xuất hiện ở Vùng Biển Loạn Ma thì thôi, nhưng chỉ cần hắn ta cả gan xuất hiện thì toàn bộ chân thần của Vùng Biển Loạn Ma đều sẽ coi hắn ta là kẻ địch, tôi không nghĩ được kết cục nào khác của hắn ta ngoài cái chết thê thảm.”
Ban đầu, giọng điệu của Vương Bách Tùng còn rất tốt, nhưng nhắc đến Lâm Bình, giọng điệu anh ta lập tức trở nên khó nghe, cuối cùng biến thành hừ lạnh. Đương nhiên ở một góc độ khác, Vương Bách Tùng cũng phải cảm ơn Lâm Bình. Nếu không phải Lâm Bình đánh Vương Ninh Thành một trận trong vùng đất Bí Tàng trước mặt mọi người, khiến nhà họ Vương mất hết mặt mũi thì con cháu của nhà họ Vương vẫn sẽ coi Vương Ninh Thành là thủ lĩnh, lấy đâu ra chỗ cho anh ta tranh đấu với Vương Ninh Thành? Cho nên lúc này Vương Bách Tùng cần có một chân thần khác ủng hộ mình. Do vậy, Vương Bách Tùng có thể nói là phải cưới được Nguyệt Nhi. Lần này, Vương Bách Tùng đã trả giá rất nhiều mới có cơ hội dẫn Nguyệt Nhi đi ra ngoài, tiến đến bắt giữ Tề Đạo Lâm và chị em nhà họ Thiên
“Bất kể nhân phẩm của Lâm Phàm như thế nào, nhưng có thể thành tựu đại thành kim thân, ép bao nhiêu thiên kiêu cúi đầu thì cũng coi như là phá lệ, chẳng qua anh ta không nên trở thành kẻ địch của cung Thần Ma, của toàn bộ Vùng Biển Loạn Ma.” Nhắc tới Lâm Bình, Nguyệt Nhi lại lộ vẻ kính nể, sau đó lắc đầu: “Còn chuyện anh nói nếu Lâm Phàm lại xuất hiện ở Vùng Biển Loạn Ma… Tôi đoán điều đó là tất nhiên, tuy nhiên cho dù chết thì Lâm Phàm cũng sẽ không chết trong tay chân thần khác.”
“Sao tiểu thư Nguyệt Nhi lại nói thế?” Vương Bách Tùng thoáng sửng sốt.
“Bởi vì sư huynh Vô Song chắc chắn sẽ đích thân giết Phàm Bình để chấn chỉnh bản thân. Cho nên dù phải chết, Lâm Phàm cũng chỉ có thể chết trong tay sư huynh Vô Song. Thiên Ma đại nhân và Lạc Thần đại nhân cũng sẽ không cho phép Lâm Phàm chết trong tay người khác.” Nguyệt Nhi kiên định nói. Lúc nhắc tới sư huynh Vô Song, đôi mắt Nguyệt Nhi cũng lộ ra tia sáng khác thường như là sùng bái, lại như ái mộ, có phần cô đơn.
Chú ý thấy ánh mắt của Nguyệt Nhi, ánh mắt của Vương Bách Tùng khẽ thay đổi. Tuy nhiên anh ta biết cho dù Nguyệt Nhi ái mộ Tần Vô Song thì cũng không có khả năng… Hoặc là nói không có tư cách đến với Tần Vô Song, hơn nữa Nguyệt Nhi cũng biết rõ điều này. Cho nên để có thể theo đuổi Nguyệt Nhi, Vương Bách Tùng biết rõ mình không thể bận tâm chuyện này. Song dù vậy, biết người phụ nữ mà mình muốn theo đuổi lại thầm mến một người đàn ông khác thì sao Vương Bách Tùng có thể không quan tâm, cho dù tình cảm của anh ta dành cho Nguyệt Nhi chỉ là vì ích lợi.
Đúng lúc này, Vương Bách Tùng và Nguyệt Nhi đồng loạt nhìn về phía đông. Có hai khí tức dao động truyền đến từ hướng đó, chắc hẳn là cường giả Thúy Hồ Cư. Vương Bách Tùng vốn dĩ sẽ không làm to chuyện khi chưa biết rõ đối phương là ai, nhưng lúc này trong lòng Vương Bách Tùng đang khó chịu mà không thể nói ra, cho nên anh ta cảm thấy mình cần giải tỏa một chút.
“Ngô Mạc Phong, Từ Cảnh Đằng, chẳng phải tôi đã ra lệnh là khi tôi với tiểu thư Nguyệt Nhi đang trò chuyện thì không có phép bất cứ kẻ nào tới gần, để tránh quấy rầy hứng thú của tiểu thư Nguyệt Nhi hay sao? Đuổi hai người kia đi, không cho phép họ đến gần phạm vi 5 cây số chung quanh con tàu. Nếu không, giết không cần hỏi.” Vương Bách Tùng hừ lạnh. Nhất thời, Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng canh giữ trên boong tàu lập tức xuất hiện sau lưng Vương Bách Tùng, quỳ một gối xuống nói: “Công tử, chúng tôi sẽ đuổi đối phương đi.”
Dứt lời, Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng lập tức biến mất trên boong tàu, biến thành hai tia sáng bay về phía đông. Hai người họ là tâm phúc của Vương Bách Tùng, vẫn luôn đi theo anh ta, trước kia từng cùng Vương Bách Tùng đến đảo Ma Linh, từng giao thủ với Lâm Bình. Đến nay, địa vị của Vương Bách Tùng ở nhà họ Vương đã thay đổi, bắt đầu có tư thế tranh giành vị trí người thừa kế với Vương Ninh Thành, Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng càng trung thành với Vương Bách Tùng hơn, có thể nói là nói gì nghe nấy. Cho nên đừng nói là Vương Bách Tùng không cho phép có người quấy rầy mình với tiểu thư Nguyệt Nhi tán gẫu, hai người họ cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy Vương Bách Tùng lôi kéo quan hệ với tiểu thư Nguyệt Nhi.
Chẳng mấy chốc, Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Vương Bách Tùng cũng không bận tâm, dù gì thực lực của Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng cũng thuộc loại mạnh trong thần cảnh, là phụ tá đắc lực của anh ta. Anh ta tin rằng nếu không phải là thần cảnh tương đương với bảng Thiên Kiêu thì chắc chắn Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng có thể thu phục đối phương. Huống chi Từ Cảnh Đằng và Ngô Mạc Phong còn đại biểu cho gia tộc chân thần họ Vương, cho dù không địch lại, chỉ cần bày ra thân phận thì ai dám dễ dàng đắc tội họ ngoài những gia tộc chân thần khác? Cho dù là cường giả thần cảnh của gia tộc chân thần khác cũng không dám đắc tội họ.
Chẳng qua không lâu sau, sắc mặt Vương Bách Tùng bỗng thay đổi, mở to mắt khiếp sợ nhìn về phía tây: “Từ Cảnh Đằng và Ngô Mạc Phong đã thua trận?”
Cùng lúc đó, chỉ thấy hai bóng người bay ngược lại với tốc độ cực nhanh, nếu không phải Vương Bách Tùng đen mặt ra tay đỡ Từ Cảnh Đằng và Ngô Mạc Phong thì có lẽ hai người sẽ đâm thủng con tàu này.
“Chuyện gì vậy?” Vương Bách Tùng đen mặt nhìn hai người. Nhưng không ai đáp lại. Sắc mặt Vương Bách Tùng lại thay đổi, thì ra Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng đã hôn mê, hơn nữa vẻ mặt của họ còn tràn đầy kinh hãi.
“Tiểu thư, để tôi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lúc này, một ông lão mặc áo xanh xuất hiện trước mặt Vương Bách Tùng và Nguyệt Nhi, chắp tay nói. Người này là Lệ Thông, cao thủ thần cảnh đỉnh phong hộ tống Nguyệt Nhi ra ngoài chuyến này, thực lực xếp vào top 5 trong số các thần cảnh ở cung Thần Ma. Có ông ta đi cùng thì sẽ bảo đảm an toàn cho Nguyệt Nhi trong Vùng Biển Loạn Ma. Bởi vì thần cảnh rất khó đánh bại ông ta, mà chân thần thì không có khả năng ra tay với ông ta và Nguyệt Nhi, không thì chẳng khác nào thách thức cung Thần Ma, sẽ gặp phải lửa giận của họ.
“Đi đi.” Nguyệt Nhi khẽ gật đầu.
Sắc mặt Vương Bách Tùng rất khó coi. Anh ta phái người đi xua đuổi đối phương, chẳng những không thành công mà còn bị đánh cho ngất xỉu, bây giờ lại đến lượt người bên Nguyệt Nhi đích thân ra tay, quả thực là như đang vả mặt Vương Bách Tùng. Nhưng Vương Bách Tùng lại không nói gì, anh ta lại không thể kêu Lệ Thông đừng đi, để mình tự đi xem xét.
Sau khi Nguyệt Nhi gật đầu, Lệ Thông nhẹ nhàng giẫm lên boong tàu, thoáng chốc đã biến mất tại chỗ, biến thành chấm đen trong mắt mọi người.
“Đừng lo, có Lệ Thông ra tay, bất kể đối phương là ai thì cũng không có khả năng lỗ mãng, Lệ Thông sẽ dẫn đối phương lại đây xin lỗi.” Nguyệt Nhi quay sang cười với Vương Bách Tùng. Nguyệt Nhi rất tự tin vào điều này, ngoại trừ thực lực của Lệ Thông thì cũng là vì thân phận của ông ta. Ở Vùng Biển Loạn Ma, có lẽ sẽ có người không nể mặt nhà họ Vương, nhưng hầu như không ai dám không nể mặt cung Thần Ma. Cho dù có kẻ đui mù… Thì cũng chỉ là cường giả đẳng cấp chân thần. Hiển nhiên không thể nào là hai thần cảnh. Cho dù đối phương thật sự là thần cảnh của gia tộc chân thần thì cũng không dám làm thế.
Mặc dù sắc mặt Vương Bách Tùng rất khó coi, nhưng không thể không thừa nhận Nguyệt Nhi nói đúng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà anh ta nghĩ mọi cách theo đuổi Nguyệt Nhi. Bởi vì Nguyệt Nhi không chỉ là con cháu của chân thần, mà còn là chắt gái của trưởng lão cung Thần Ma, không phải là con cháu chân thần bình thường có thể sánh bằng.
Ngay khi Nguyệt Nhi và Vương Bách Tùng khẳng định Lệ Thông sẽ nhanh chóng dẫn đối phương lại đây, thậm chí Vương Bách Tùng đã suy nghĩ đối phương dám đánh thần cảnh của nhà họ Vương, bất kể là người của gia tộc chân thần nào thì cũng phải ra tay dạy cho đối phương một bài học thì sắc mặt của Vương Bách Tùng và Nguyệt Nhi lại thay đổi, đồng loạt nhìn phía tây. Chỉ thấy một chấm đen nhanh chóng bay vụt về phía họ, hơn nữa còn càng ngày càng đến gần.
“Lệ Thông!” Vương Bách Tùng và Nguyệt Nhi đều vô cùng khiếp sợ. Con ngươi trong mắt Nguyệt Nhi co rụt lại, lòng tràn đầy kinh hãi. Đối phương dám đánh cả người của cung Thần Ma ư? Hơn nữa thực lực của đối phương lại mạnh đến mức này?
Mặc dù Vương Bách Tùng cũng kinh hãi, nhưng đồng thời trong lòng lại cười trên nỗi đau của người khác, cứ như cảm thấy công bằng. Từ Cảnh Đằng và Ngô Mạc Phong không địch lại đối phương nên bị đánh bay ngược lại, khiến anh ta mất mặt trước Nguyệt Nhi, nhưng bây giờ ngay cả Lệ Thông cũng bị đối phương đánh bay ngược lại, vậy thì không phải là tại mình vô dụng.
Nhưng ngay sau đó, Vương Bách Tùng lại kinh hãi nhìn lên không trung, thấy hai bóng người xuất hiện ở đó, nhất là khi thấy một thanh niên mặc đồ đen, tóc đen mắt đen, cả người Vương Bách Tùng đều run rẩy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!