Chương 82: Thật sự thành người một nhà, hình như cũng khá tốt
Phương Vĩ rời đi, Tuấn Kiệt đuổi theo sát cô ta.
Chờ đến sau khi hai người Phương Vi và Tuấn Kiệt chật vật rời đi, lúc này Trần Khải Minh mới nhìn về phía người bảo vệ.
Bảo vệ thấy Trần Khải Minh nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Trần Khải Minh.
Nhìn thấy thế, Trần Khải Minh hừ lạnh một tiếng: "Xem ra vừa rồi cậu chỉ trích cậu Lâm đây là đang nói dối.” “Giám đốc Trần, tô... Tôi không, anh ... Anh hãy nghe tôi giải thích.” Trong lúc nhất thời, bảo vệ càng thêm luống cuống.
Thế nhưng phản ứng của anh ta càng chứng minh nhận định của Trần Khải Minh là đúng. “Đuổi việc cậu ta cho tôi.” Trần Khải Minh lại một lần nữa hừ lạnh lên tiếng.
Trong nháy mắt, người bảo vệ vừa muốn ra mặt kia, mặt mũi xám xịt như tro tàn.
Trước đó anh ta thật sự nghĩ đến, một khi chuyện này làm ầm lên, sau khi chân tướng rõ ràng, rất có thể trung tâm thương mại sẽ đuổi việc anh ta.
Thế nhưng khi đấy anh ta đã thành công leo lên người Phương Vi, hoặc là vừa có người đẹp vừa có tiền, hoặc chỉ là tiền, như vậy công việc bảo vệ này, có hay không, không sao cả.
Nhưng bây giờ mất cả chì lẫn chài, lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng.
Kết quả tốn công bận rộn một lúc lâu, cái gì cũng không đạt được, còn từ chỗ Lâm Bình ăn đau khổ, cả người đau đớn không thôi, ngay cả công việc cũng mất.
Nhưng anh ta không dám nói gì, chỉ sợ Trần Khải Minh lại tiếp tục truy cứu trách nhiệm của anh ta, như thế anh ta sẽ càng thêm thê thảm.
Cuối cùng chỉ có thể rơi xuống kết cục tự làm tự chịu. “Cậu Lâm, sự việc đã được giải quyết xong, vợ chồng cậu tiếp tục đi dạo, tôi sẽ không làm phiền đến hai người.
Lúc này, Trần Khải Minh lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Bình, mang theo cung kính nói.
Sự việc đã giải quyết, anh ta cũng để lại ấn tượng tốt với Lâm Bình, đây là lúc thích hợp rút lui.
Nếu như tiếp tục dán mặt lấy lòng Lâm Bình, sẽ chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi. “Anh tên là Trần Khải Minh đúng không, chuyện hôm nay, cảm ơn anh”
Thấy Trần Khải Minh rất “thông minh”, cũng rất biết điều, trên mặt Lâm Bình mang theo ý cười. Đối với người này, ngược lại có ấn tượng khá tốt. “Trong trung tâm thương mại xảy ra loại chuyện này, đây là việc tôi nên làm, cậu Lâm không cần quá khách sáo”
Nghe thấy thế, trong lòng Trần Khải Minh vui vẻ, lập tức nói.
Lâm Bình cũng không nhiều lời nữa. “Cậu... Cậu Lâm, vừa rồi là do tôi lỗ mãng, dốt đặc cán mai, không biết gì cả, mong cậu rộng lượng... Lúc này Phạm Gia Thanh đứng ở bên cạnh càng thêm thấp thỏm bất an, vội vàng đi đến, sắc mặt xanh mét, nói.
Chẳng qua anh ta còn chưa nói xong, Lâm Bình đã cắt ngang. “Về sau nên học hỏi giám đốc Trần của các người nhiều hơn.” Lâm Bình thản nhiên nói. “Vâng, tôi nhất định sẽ càng thêm học hỏi giám đốc Trần.” Lúc này, Phạm Gia Thanh vội vàng trả lời, gật đầu như con gà mổ thóc, không ngừng gật đầu.
Sau đó đi theo Trần Khải Minh rời đi. Sau khi hai người bọn họ rời đi, ánh mắt của quản lý cửa hàng và nhân viên nhìn về phía Lâm Bình đều thay đổi.
Chẳng qua bọn họ cũng rất thức thời, không tiếp tục đứng bên cạnh hai người.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, ở trong mắt bọn họ, Lâm Bình và Tô Uyên muốn nói chuyện riêng. “Có phải cô rất ngạc nhiên, vì sao Trần Khải Minh lại tôn kính với tôi như thế?”
Không đợi Tô Uyên lên tiếng, Lâm Bình đã chủ động “Đúng vậy, tôi rất tò mò.”
Ở trong mắt Tô Uyên, quả thật mang theo nghi ngờ, đương nhiên còn có sự cảnh giác.
Lâm Bình chỉ là một người lính đã từng tham gia quân ngũ mấy năm mà thôi, hiện tại đã xuất ngũ trở về, là “nhân viên” của cô. hỏi.
Làm sao lại khiến cho quản lý của trung tâm thương mại Trần Nhiên tôn trọng như thế, thậm chí còn có thể gọi là cung kính.
Nếu như Lâm Bình thật sự có năng lực đó, sao còn ở chỗ cô, làm công việc đóng giả cha của Phi Tuyết với mức lương mười triệu một tháng làm gì?
Điều này khiến cho Tô Uyên không khỏi hoài nghi, liệu có phải Lâm Bình có mục đích khác hay không? “Cô có biết, ông cụ Trần Chính Quốc của nhà họ Trần chính là một người lính già thân trải qua trăm trận chiến đã xuất ngũ không?” Lâm Bình khẽ nói.
Tô Uyên lắc đầu. Cô không quan tâm nhưng việc này, đương nhiên không biết. Hơn nữa, cô xuất thân từ nhà họ Tô ở Tây Ninh, đương nhiên không có hứng thú tìm hiểu nhà họ Trần như thế nào. “Ông cụ Trần Chính Quốc kia là một binh lính đã xuất cụ ngũ, là người đã trải qua trăm trận chiến, lúc tôi tham gia quân ngũ thì ở trong đội của ông cụ Trần Chính Quốc đó, vì thế tôi và ông cụ Trần, xem như một nửa chiến hữu. Lâm Bình giải thích.
Chuyện này quả thật anh không phải nói dối.
Trước đó lúc cùng Trần Chính Quốc đánh cờ tán gẫu, nói tới nói lui, Lâm Bình phát hiện ra, lúc Trần Chính Quốc còn ở trong quân ngũ, ông ta thật đúng là ở biên giới phía Bắc. Cập nhật nhanh* nhất trên Tamlinh247.vn
Mà anh quả thật đã từng ở đó hơn một tháng, miễn cưỡng có thể xem như là nửa chiến hữu. “Thì ra hai người còn có một đoạn sâu xa như thế. Tô Uyên cười.
Đối với những lời Lâm Bình vừa nói, Tô Uyên không có quá nhiều nghi ngờ, dù sao tuy thời gian quen biết với Lâm Bình rất ngắn ngủi, nhưng đối với nhân phẩm của Lâm Bình, cô lại có không ít hiểu biết.
Người đàn ông này mang đến cho cô một loại cảm giác có thể dựa vào, loại cảm giác rất tự nhiên này, không thể giả bộ được.
Sau đó Tô Uyên không tìm hiểu sâu về vấn đề đó nữa. Dẫn theo Lâm Bình đi dạo trong trung tâm thương mại, mua cho Lâm Bình bộ âu phục và bộ đồ thoải mái.
Sau đó hai người đi ngang qua một cửa hàng thời trang gia đình, hai người Tô Uyên và Lâm Bình, thế mà không hẹn mà gặp, cùng nhau nhìn về phía cửa hàng quần áo. “Nếu đã muốn mua đồ ngủ, hay là mua đồ gia đình đi, tôi nghĩ chắc hẳn Phi Tuyết sẽ rất thích.” Lâm Bình lên tiếng nói. “Được.”
Tô Uyên trả lời, không chút suy nghĩ, cô biết, nhất định Tô Phi Tuyết sẽ rất thích.
Chẳng qua trên mặt cô lại có phần ửng đỏ, loại cảm giác này có phần quái dị.
Giống như bọn họ thật sự trở thành người một nhà.
Tô Uyên nhìn thoáng qua Lâm Bình đang đứng bên cạnh, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đâu.
Lâm Bình đối xử với Tô Phi Tuyết tốt như thế, hơn nữa còn là tình yêu thương phát ra từ nội tâm, cô có thể cảm nhận ra được, tuyệt đối không một xíu giả bộ nào.
Tô Phi Tuyết cũng thích Lâm Bình như vậy, hoàn toàn coi Lâm Bình là cha ruột, không chút bài xích.
Còn cô đối với Lâm Bình, cũng không có quá nhiều phản cảm.
Năm năm trước, từ sau truyện kia, đối với đàn ông, tuy trên tâm lý hay sinh lý, Tô Uyên không có bao nhiêu chán ghét, nhưng nó để lại bóng ma không nhỏ trong tâm lý của cô, khiến cho cô không có quá nhiều ấn tượng tốt với đàn ông, cũng không thích tiếp xúc với nam giới.
Nhưng Lâm Bình lại trở thành một ngoại lệ, cho dù đã mấy lần cùng Lâm Bình phát sinh tiếp xúc thân thể nhiều nhất thì cô chỉ nổi giận mà thôi, không phản cảm.
Điều đó khiến giờ phút này đây, Tô Uyên sinh ra cảm giác hoảng hốt, cô thấy, nếu cứ như thế thành người một nhà, hình như cảm giác cũng khá tốt.
Tô Phi Tuyết có thể vui vẻ trưởng thành.
Chẳng qua Tô Uyên nhanh chóng ném suy nghĩ này ra sau đầu, sắc mặt cô đỏ ửng, giống như một trái đào mật, làm cho người ta không nhịn được, muốn thử cắn một miếng.