“Lâm Phàm?” Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Nguyệt Nhi thoáng chốc cứng đờ. Còn Vương Bách Tùng đứng bên cạnh cô ta thì đã không còn tâm lý may mắn nào nữa, thân thể run rẩy dữ dội hơn. Không chỉ là vì lúc trước anh ta từng bị Lâm Bình đánh bại ở đảo Ma Linh, mà còn vì Lâm Bình đã thành tựu đại thành kim thân, đè bẹp rất nhiều thiên kiêu lúc ở vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương, ngay cả Tần Vô Song cũng không phải là đối thủ của Lâm Bình. Cho dù là anh trai Vương Ninh Thành tư chất thiên tài của anh ta cũng bị Lâm Bình đánh cho hấp hối, thậm chí tổn thương căn cơ võ đạo. Dù gia tộc đã dốc hết sức cung cấp thiên tài địa bảo để chữa thương, nhưng Vương Ninh Thành vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Lại thêm không nói tới Từ Cảnh Đằng và Ngô Mạc Phong vốn đã là bại tướng dưới tay Lâm Bình, chỉ nói tới Lệ Thông đủ để nằm trong năm người mạnh nhất thần cảnh của cung Thần Ma cũng không phải là kẻ địch của Lâm Bình, chỉ mới tiếp xúc đã bị Lâm Bình đánh ngất xỉu. Điều đó càng chứng tỏ Lâm Bình hiện giờ đã khác xưa nhiều. Nếu hắn ta muốn giết mình thì chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?
Mà Vương Bách Tùng cũng thật sự sợ Lâm Bình sẽ giết mình. Lần này anh ta dẫn người xuất hành với mục đích chủ yếu nhất là bắt giữ Tề Đạo Lâm và chị em nhà họ Thiên, mà Tề Đạo Lâm lại là người hầu của Lâm Bình, Thiên Tuyết và Thiên Dịch là học trò của Lâm Bình… Lâm Bình có lý do tha cho mình sao?
“Chính anh đã đánh bại sư huynh Vô Song ư?” Nguyệt Nhi cứng đờ một lát mới kinh hãi hỏi.
“Sư huynh Vô Song? Ý cô là Tần Vô Song hả?” Lâm Bình liếc nhìn Nguyệt Nhi.
“Đúng thế.” Mặc dù sợ hãi, nhưng Nguyệt Nhi vẫn gật đầu.
“Tần Vô Song, ngược lại là không tồi.” Lâm Bình cười khẽ. Đối với Tần Vô Song, hoặc là nói đối với những thiên kiêu và cường giả từng bị mình đánh cướp ở vùng đất Bí Tàng, Lâm Bình đều không có cảm giác gì, không thù oán khinh thường cũng không thân thiện thưởng thức. Chỉ có Tần Vô Song là người duy nhất trốn thoát khỏi tay mình, khiến Lâm Bình nhìn với ánh mắt khác xưa. Đương nhiên, Lâm Bình cũng chỉ cảm thấy không tồi mà thôi. Nếu lúc này Tần Vô Song lại xuất hiện trước mặt mình thì Lâm Bình tùy tiện ra tay cũng có thể lấy mạng anh ta. Cho dù Tần Vô Song đột phá tới cảnh giới chân thần, Lâm Bình cũng tin tưởng mình có thể nhanh chóng giết chết anh ta. Đừng nhìn hiện giờ Lâm Bình chỉ là chân thần sơ kỳ, nhưng có đại thành kim thân buff thêm nên Lâm Bình chắc chắn có thực lực chiến đấu với chân thần hậu kỳ.
Nhất là hiện nay, Lâm Bình còn học được “Thần Ma Biến” từ chỗ Ba Đen, càng khiến Lâm Bình có thể bùng nổ thực lực trong thời gian ngắn, ở một mức độ nào đó có thể sánh bằng chân thần đỉnh phong. Lúc ở Đại Tự Tiên Đảo, Lâm Bình vừa có đại thành kim thân vừa có Thần Ma Biến bùng nổ, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã đánh bại U Dạ Tử chân thần hậu kỳ chính là bằng chứng tốt nhất.
Thấy Lâm Bình khen ngợi Tần Vô Song, Nguyệt Nhi không nhịn được cảm thấy kiêu ngạo, nhưng sau đó lại sửng sốt. Sư huynh Vô Song vốn độc nhất vô nhị, cần gì được người khác khen ngợi?
“Sư huynh Vô Song, đương nhiên là rất giỏi.” Nguyệt Nhi nói.
“Cho nên cô cho rằng Tần Vô Song có thể giết tôi ư?” Lâm Bình cười như không cười nhìn cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!