“Cô sao thế? Có phải bị ốm không, hay là trong người không thoải mái?"
Lâm Bình nhìn thấy sắc mặt của Tô Uyên không đúng lắm, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tô Uyên trừng mắt nhìn qua Lâm Bình, tức giận nói: “Anh mới có bệnh
Sau khi nói xong, cô nhấc chân đi về phía cửa hàng thời trang gia đình.
Để lại Lâm Bình đứng ngày người ở đó, không hiểu gì hết.
Nhìn qua, quả thực không giống với bị bệnh lắm, chẳng qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại đỏ mặt như thế.
Trước đó, lúc Lâm Bình mát xa mắt cá chân cho cô, chữa trị vết thương do bị trật chân, bởi vì thân thể tiếp xúc, khiến cho sắc mặt Tô Uyên đỏ lên, Lâm Bình không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm.
Thế nhưng lúc này vô duyên vô cớ đỏ mặt, khiến cho Lâm Bình quả thật có chút nghĩ mãi không ra.
Lâm Bình đâu thể hiểu được, là vì Tô Uyên nhìn thấy cửa hàng thời trang gia đình, từ đó khiến trong đầu Tô Uyên lóe lên suy nghĩ kia.
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, lần đầu tiên Lâm Bình cảm nhận được sự sợ hãi khi đưa phụ nữ đi dạo phố.
Rõ ràng Tô Uyên nói dẫn Lâm Bình đến đây để mua quần áo cho anh, cùng với mấy đồ dùng thường ngày như quần áo ngủ.
Nhưng sau khi mua xong, công cuộc mua sắm còn chưa kết thúc như Lâm Bình dự đoán.
Ngược lại, đó chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Về sau, Tô Uyên dẫn theo Lâm Bình bắt đầu đi dạo ở cửa hàng thời trang cho nữ, khu vực bán đồ nữ gì đó, để mua cho cô và Tô Phi Tuyết túi lớn túi nhỏ quần áo.
Đương nhiên, phần lớn đều là Tô Uyên mua cho mình, quần áo, váy, giày... Một đống lớn.
Lâm Bình hoài nghi, nếu như không phải bởi vì Tô Uyên dẫn theo anh đi shopping, có lẽ Tô Uyên còn đi đến cả cửa hàng nội y, mua sắm không ít đồ lót nữa.
Bởi vì lúc đi qua cửa hàng đồ lót dành cho nữ, rõ ràng Lâm Bình nhìn thấy được ánh mắt của Tô Uyên thỉnh thoảng liếc vào bên trong, có chút dao động.
Đồng thời, nếu như không phải vì sắp đến giờ tan học của Tô Phi Tuyết, hai người bọn họ không thể không đi đón Tô Phi Tuyết, Lâm Bình hoài nghi, Tô Uyên còn có thể đi mua sắm thêm mấy tiếng nữa cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đương nhiên Lâm Bình cũng không mệt mỏi, chỉ là anh không quá quen với loại chuyện này. “Lâm Bình, thật sự xin lỗi anh, vất vả cho anh rồi.” Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, dường như lúc này Tôi Uyên mới chú ý đến, trên tay Lâm Bình là túi lớn túi nhỏ, gần như Lâm Bình đã không xách nổi nữa. Lúc này, rất cuộc trên mặt cô mới lộ vẻ lúng túng, vội vàng muốn nhận mấy chiếc túi trên tay Lâm Bình, sau đó muốn cùng để lên xe.
Chỉ là Lâm Bình cười nói: “Không sao, không vất vả gì.”
Lâm Bình cũng không đưa đồ trong tay mình cho Tô Uyên, mặc dù Tô Uyên không phải là người phụ nữ của anh, nhưng cô là mẹ của con gái anh.
Làm sao Lâm Bình có thể để Tô Uyên vất vả xách túi. Ngay sau đó, hai người đi đến chiếc xe BMW màu trắng của Tô Uyên, bỏ tất cả đồ vào trong cốp sau.
Chẳng qua sau khi bỏ hết đồ vào trong cốp, Lâm Bình bỗng nhiên quay đầu.
Giờ phút này, ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén. “Tôi qua nhà vệ sinh một lát, làm phiền cô chờ tôi”
Lâm Bình đột nhiên nói.
Nghe thấy thế, Tô Uyên lập tức khẽ gật đầu: “Tôi lên xe chờ anh trước.”
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Tô Uyên cũng lộ ra vẻ xấu hổ. Trước đó Lâm Bình vẫn luôn giúp cô xách theo đồ, đi dạo trong trung tâm thương mại, hình như quả thật anh vẫn luôn không vào nhà vệ sinh.
Ngay tại một nơi cách chiếc xe BMW màu trắng của Tô Uyên khoảng năm mươi mét, ở một chỗ rẽ, có một chiếc xe máy đang đỗ ở đó.
Trên chiếc xe máy đó là một tên lưu manh có hình xăm trên tay, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe BMW màu trắng của Tô Uyên.
Sau khi anh ta nhìn thấy Tô Uyên và Lâm Bình ra ngoài, lúc này tên lưu manh hướng về phía sau nói: “Ra rồi.”
Mà sau lưng anh ta, lúc này đang có khoảng 20 – 30 chiếc xe máy, nhìn có chút lít nha lít nhít. Trên mỗi chiếc xe máy lại có từ một đến hai người, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Sau khi tên lưu manh kia vừa dứt lời, trong nháy mắt, một người phụ nữ mặt sưng như đầu heo, nhưng dáng người quả thật rất nóng bỏng lập tức xông ra, nhìn về phía phương hướng của chiếc xe BMW màu trắng kia.
Nhìn thấy được bóng dáng thướt tha xinh đẹp đang đứng bên cạnh, dự định lên chiếc xe kia, trong lúc nhất thời, trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi. “Anh Vũ, hôm nay chỉ cần các anh chơi nát hai người kia cho tôi, giá tiền như thế nào cũng được.
Lúc này, người phụ nữ nhìn về phía sau lưng, một người đàn ông thân cao một mét tám, đang nghiêng người dựa vào xe máy, trên người đều là cơ bắp, nhìn rất cường tráng, trên miệng ngậm một điều thuốc lá, người phụ nữ này đang nói chuyện với anh ta. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nh*anh nhất
Người đàn ông ngậm điếu thuốc hít vào một hơi, sau đó lại chậm rãi nhả ra, anh ta nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mắt: “Giá tiền cứ dựa theo giá thị trường là được. “Chẳng qua chờ sau khi mặt cô em hết sưng, tôi muốn cô em đi theo tôi một đêm, được chứ?"
Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá không nhìn vào gương mặt sưng vù kia của cô ta, mà chính là nhìn chằm chằm vào vóc dáng bốc lửa đó, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Người phụ nữ trước mặt này, hiện tại gương mặt cô ta bị đánh sưng lên như đầu heo, thật sự không cách nào nhìn thẳng, nhưng dáng người kia, thật đúng là hấp dẫn ánh mắt của anh ta.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc có thể khẳng định, nếu như mặt của người phụ nữ này không bị sưng, nhất định cũng là một cô nàng xinh đẹp.
Vì thế anh ta đương nhiên có xíu xao động. “Được, chỉ cần anh Vũ có thể giải quyết bọn họ, đừng nói là một đêm, cho dù là mười đêm cũng không thành vấn đề gì.
Người phụ nữ cắn răng nghiến lợi nói.
Đương nhiên, sở dĩ cô ta đồng ý với anh Vũ, đồng thời còn có thể nói ra mười đêm cũng không thành vấn đề gì, đó là do bản thân cô ta có nhu cầu lớn, cần bao nuôi đàn ông. Mà người đàn ông ngậm điều thuốc lá này, dáng dấp anh ta không xấu, dáng người cũng rất cường tráng, xem như đạt chuẩn yêu cầu của cô ta.
Nếu không Phương Vi cô sẽ không đồng ý. Đàn ông có thể lên được giường của cô ta hay không, vẫn phải qua một mức điểm tiêu chuẩn. “Ha ha ha, được rồi, đó chính là mười đêm, chúng ta quyết định như vậy nhé.
Nghe thấy thế, người đàn ông ngậm điếu thuốc hưng phần nói. “Các anh em chuẩn bị đuổi theo, chờ bọn họ rời khỏi con đường sầm uất, chúng ta sẽ ra tay.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc lại hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó ném mẩu thuốc trong tay xuống đất, dùng chân giảm mạnh lên đầu thuốc.
Anh ta không nhìn vào gương mặt của Phương Vì lúc này, nhưng lại bóp mạnh lên ngực Phương Vi một cái cho đỡ thèm, sau đấy cưỡi lên xe máy.
Chỉ là vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Anh Vũ, thật đúng là oai phong Tuy lời nói khen ngợi, nhưng giọng điệu lại đầy châm chọc.