Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

“Nhan Quảng Kiệt, ông đừng không biết tốt xấu.” Ngọc Đỉnh phu nhân khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói. Nể tình quen nhau nhiều năm, Ngọc Đỉnh phu nhân không muốn Nhan Quảng Kiệt tự tìm đường chết.

“Hạnh phúc của con gái tôi sẽ chỉ do mình nó tự quyết định.” Nhan Quảng Kiệt hừ lạnh, khí thế dâng lên, tỏa ra uy thế bức người, hiển nhiên là đã có quyết định trong lòng.

“Tốt lắm, tốt lắm.” Tần Vô Song vỗ tay liên tục, cười như không cười.

“Nhan Kha, hôm nay tôi đến đây là để đưa cô về cung Thần Ma, chuẩn bị nghi thức nạp thiếp. Nếu cha cô đã nói hạnh phúc của cô chỉ có thể do cô quyết định thì tôi hỏi lại cô một câu, cô có chịu cùng tôi về cung Thần Ma hay không?” Tần Vô Song đưa mắt nhìn thân thể quyến rũ của Nhan Kha: “Cô đừng vội sốt ruột, suy nghĩ kỹ thì hẵng trả lời. Cho dù cô không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho cha mình, đúng không?”

Vừa dứt lời, Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân đồng thời nhúc nhích, chia làm hai phía kèm cặp Nhan Quảng Kiệt. Chỉ cần Nhan Quảng Kiệt có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ thì hai người họ sẽ ra tay ngay lập tức.

Thấy thế, Nhan Kha nhíu mày: “Tần Vô Song, anh biết anh thua kém Lâm Bình ở chỗ nào nhất không?”

“Cái gì?” Nghe Nhan Kha nhắc tới Lâm Bình, thái độ của Tần Vô Song lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Thứ mà anh thua kém nhất, không phải là thực lực, cũng không phải là thiên phú, mà là…” Nhan Kha cười khinh miệt: “Nhân phẩm.”

“Nếu trong trận chiến vùng đất Bí Tàng kia, Lâm Bình mà thua anh thì trong tương lai, anh ấy nhất định sẽ chiến đấu với anh một cách đường đường chính chính, sau đó đánh bại anh, chứ không phải là đi gây sự với bổn cung như anh để tìm lại lòng tự trọng đáng thương của anh. Chỉ riêng điểm này, Tần Vô Song, anh đã không bao giờ so sánh được với Lâm Bình.” Nhan Kha thản nhiên nói.

“Lòng tự trọng đáng thương…”

“Không bao giờ so sánh được với Lâm Bình…”

Tai Tần Vô Song cứ vang vọng mấy câu nói này của Nhan Kha, sắc mặt anh ta khó coi đến tột độ. Cả đời này anh ta luôn là thiên chi kiêu tử, chiến đấu cùng đẳng cấp chưa bao giờ thua ai. Chỉ khi ở vùng đất Bí Tàng, thua dưới tay Lâm Bình mới khiến anh ta khó có thể chấp nhận, cuối cùng tìm lại tự tin khi đột phá chân thần ở tầng trời thứ sáu. Thế mà Nhan Kha lại nói mình không bao giờ bằng Lâm Bình?

“Cô tự tìm cái chết hả!” Ánh mắt Tần Vô Song trở nên lạnh lẽo.

“Anh càng giận dữ thì càng chứng tỏ trong lòng anh cũng đã thừa nhận sự thật này. Chứ nếu anh thật sự tự tin thì sao lại thẹn quá thành giận?” Nghe Tần Vô Song đe dọa, Nhan Kha vẫn cười nói thản nhiên, không hề bận tâm, nhưng giọng nói vẫn có phần châm biến.

“Nhan Kha, làm càn!” Ngọc Đỉnh phu nhân trực tiếp vươn tay đánh ra, một thủ ấn xuất hiện trong không trung, đổ ập về phía Nhan Kha, muốn cho cô một bài học. Trong mắt bà ta, phong thái ngút trời như Tần Vô Song thì không cần thiết so đo với Nhan Kha, sau này đánh bại Lâm Bình chẳng phải xong chuyện hay sao? Thế cũng là chính đạo, có thể gọi là anh hùng hào kiệt. Nhưng nếu Tần Vô Song đã quyết định chọn cách này thì Ngọc Đỉnh phu nhân cũng không có ý kiến gì, chỉ cần làm việc theo chỉ thị của Thiên Ma và Lạc Thần là được.

“Ngọc Đỉnh, bà mới là kẻ làm càn!” Nhan Quảng Kiệt lạnh mặt vươn tay đánh tan chưởng ấn của Ngọc Đỉnh phu nhân. Sắc mặt Ngọc Đỉnh phu nhân thoáng chốc biến đổi. Bà ta với Nhan Quảng Kiệt đều là chân thần trung kỳ, nhưng sao Nhan Quảng Kiệt có thể dễ dàng đánh tan chưởng ấn của mình? Đừng nói là Ngọc Đỉnh phu nhân, ngay cả Trần Thiên Thác cũng hơi kinh ngạc. Nhưng ông ta không nghĩ nhiều, Ngọc Đỉnh phu nhân chỉ tùy ý ra một chiêu, Nhan Quảng Kiệt muốn đánh tan chưởng ấn của Ngọc Đỉnh phu nhân cũng không phải là chuyện khó.

“Tạm thời đừng ra tay.” Tần Vô Song lên tiếng, khoát tay ngăn cản Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác.

“Nhan Kha, bất kể cô nói gì thì cũng không thể thay đổi sự thật cô sẽ trở thành thị thiếp của tôi. Còn chuyện tôi có bằng Lâm Bình hay không thì chờ tương lai cậu ta xuất hiện ở vùng biển Loạn Ma, cô sẽ thấy rõ những lời của cô hôm nay buồn cười cỡ nào. Cô yên tâm, sau khi trở thành thị thiếp của tôi, tôi sẽ không tra tấn cô mà sẽ cho cô sống tốt, sống đến khi cô tận mắt chứng kiến tôi giết Lâm Bình như thế nào.” Lúc này, sắc mặt Tần Vô Song đã khôi phục bình thường, cảm xúc cũng trở nên bình tĩnh.

“Giết Lâm Bình?” Nhan Kha cười lạnh: “Đừng nói là giết Lâm Bình, nếu chiến đấu cùng đẳng cấp thì anh thậm chí còn không thắng nổi tôi, còn đòi giết Lâm Bình ư?”

Nghe vậy, Tần Vô Song lại lạnh mặt. Thân là con trai út của Thiên Ma và Lạc Thần, đồng thời là con cháu có thiên phú nhất, từ nhỏ đến lớn, trừ cha mẹ, có kẻ nào dám cãi lời anh ta? Nhưng Nhan Kha lại khiêu khích anh ta hết lần này tới lần khác, khiến Tần Vô Song cực kỳ khó chịu. Nhất là Nhan Kha nói nếu cùng đẳng cấp thì mình thậm chí không phải là đối thủ của Nhan Kha, khiến Tần Vô Song vô cùng phẫn nộ, chỉ cho rằng Nhan Kha đang hạ nhục mình.

“Sao? Anh không tin hả?”

“Tần Vô Song, anh có dám đánh cược với bổn cung chiến đấu cùng đẳng cấp để xem ai mạnh hơn không?” Đúng lúc này, Nhan Kha lên tiếng.

Tần Vô Song híp mắt, bỗng phản ứng lại: “Nhan Kha, nếu tôi đoán không nhầm thì có phải là cô muốn cá cược chiến đấu cùng đẳng cấp với tôi, tiền đặt cược là làm thị thiếp hay không không?”

“Ha ha ha, đúng là buồn cười!” Dứt lời, Tần Vô Song cười phá lên. Nhan Kha nổi tiếng là vì dung nhan tuyệt thế, chứ không phải là thực lực võ đạo. Bởi vì bảng Thiên Kiêu của vùng biển Loạn Ma không có tên Nhan Kha. Cho dù thực lực của Nhan Kha đủ để lên bảng Thiên Kiêu, nhưng vì không thể hiện thực lực nên không được vào bảng thì có sao? Chẳng lẽ có thể sánh bằng người đứng đầu bảng Thiên Kiêu là mình?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận