“Nhan Quảng Kiệt, tôi không biết ông dựa vào đâu mà dám cho Nhan Kha chiến đấu với thiếu chủ.” Ngọc Đỉnh phu nhân lạnh giọng nói với Nhan Quảng Kiệt. Nhan Quảng Kiệt làm lơ bà ta.
“Trước khi đột phá thần cảnh, thiếu chủ Vô Song đã đứng đầu bảng Thiên Kiêu, cho dù tính cả cường giả thần cảnh thế hệ trước thì thực lực của thiếu chủ Vô Song cũng đủ để tiến vào top 3, bây giờ thiếu chủ Vô Song đã đột phá chân thần, dù áp chế lực lượng và cảnh giới xuống thần cảnh, không bận dụng bất cứ lực lượng căn nguyên nào thì cũng không có đối thủ ở thần cảnh. Nhan Kha làm vậy thoạt nhìn như muốn giành lại tự do cho mình, nhưng chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.” Trần Thiên Thác cười lạnh lắc đầu.
“Tần Vô Song lợi hại thế thì sao lại thua Lâm Bình?” Nhan Quảng Kiệt lạnh mặt hỏi lại.
Sắc mặt Trần Thiên Thác cứng đờ, lạnh lùng nói: “Nay thiếu chủ Vô Song đã đột phá chân thần ở bổn nguyên ngân hà tầng thứ sáu, cho dù Lâm Bình tới đây thì chưa chắc đã là đối thủ của thiếu chủ Vô Song.”
“Thế cũng không thay đổi được sự thật cậu ta đã thua Lâm Bình.” Nhan Quảng Kiệt vẫn lạnh lùng nói.
Trần Thiên Thác: “…”
Nhan Quảng Kiệt nói tiếp: “Ông bảo Tần Vô Song áp chế cảnh giới xuống thần cảnh, không có khả năng có đối thủ chỉ là một câu chê cười mà thôi.”
Ánh mắt Trần Thiên Thác lạnh hơn.
“Đừng bảo cậu ta áp chế cảnh giới, cho dù cậu ta không áp chế cảnh giới, chiến đấu với Lâm Bình bằng cảnh giới chân thần thì chưa chắc đã thắng nổi đại thành kim thân của Lâm Bình. Cho nên sau này bớt nói mấy câu như thế đi, để tới lúc bị vả mặt sẽ rất khó coi.” Nhan Quảng Kiệt lại hờ hững nói.
Sắc mặt Trần Thiên Thác vô cùng khó coi. Tần Vô Song đột phá chân thần ở bổn nguyên ngân hà tầng thứ sáu, thiên phú rất mạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai ít ra cũng sẽ đạt tới tiêu chuẩn như Thiên Ma đại nhân, không khó tu luyện đến chân thần đỉnh phong, cho dù muốn đột phá tới thần vương cũng có khả năng rất lớn.
Mà đại thành kim thân chỉ tồn tại trong sách cổ, họ chưa từng gặp đại thành kim thân thực sự nên chỉ hiểu biết nó thông qua truyền thuyết và sách cổ. Do đó, hầu như những người biết nội tình đều cho rằng tương lai Tần Vô Song gặp lại Lâm Bình thì chắc chắn có thể thắng Lâm Bình.
Nhưng nếu dựa theo ghi chép trong sách cổ, cho dù Tần Vô Song đột phá chân thần, cho dù đột phá ở bổn nguyên ngân hà tầng trời thứ sáu thì có thể áp chế đại thành kim thân sao? Hình như theo ghi chép là không thể.
“Nhan Quảng Kiệt, ông nên lo cho con gái mình thì tốt hơn. Dám thách thức thiếu chủ Vô Song, không biết cô ta dựa vào đâu nữa.” Trần Thiên Thác hừ lạnh, nói sang chuyện khác.
“Vậy thì cứ chờ xem.” Nhan Quảng Kiệt vẫn lạnh lùng, thái độ thờ ơ.
Thấy Nhan Quảng Kiệt như thế, Ngọc Đỉnh phu nhân không khỏi nghi hoặc. Tại sao Nhan Quảng Kiệt có vẻ không quá lo lắng cho Nhan Kha? Chẳng lẽ Nhan Kha thật sự có khả năng chiến thắng Tần Vô Song? Không, không thể nào. Đúng như Trần Thiên Thác nói, bây giờ dù Tần Vô Song áp chế cảnh giới xuống thần cảnh thì cũng không có khả năng có đối thủ. Đương nhiên đại thành kim thân của Lâm Bình thuộc ví dụ đặc biệt, nhưng Nhan Kha không phải là đại thành kim thân.
Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Chẳng qua Nhan Kha và Tần Vô Song bay lên quá cao, hơn nữa hai người đang giao chiến, tốc độ quá nhanh, ngay cả thị lực của họ cũng rất khó thấy rõ, chỉ có thể cảm nhận được năng lượng liên tục bùng nổ trên trời cao.
“Dù gì thiếu chủ cũng là đàn ông, xem ra vẫn thương hương tiếc ngọc.” Trần Thiên Thác nói. Trong mắt ông ta, Tần Vô Song không lập tức đánh bại Nhan Kha có lẽ là vì thương hương tiếc ngọc mà thôi. Không thì dựa theo thực lực của Tần Vô Song, có lẽ chỉ cần một chiêu, tối đa ba chiêu là hạ gục Nhan Kha mới đúng.
Thời gian dần dần trôi qua, Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân đều nhíu mày. Không đúng lắm, tại sao tới bây giờ hai người còn chưa phân rõ thắng bại? Theo lý mà nói, đáng lẽ Tần Vô Song phải hạ gục Nhan Kha rồi mới đúng.
Sắc mặt Nhan Quảng Kiệt không thay đổi, nhưng trong lòng cũng tràn đầy khẩn trương.
“Sắp đến giờ rồi?” Nhan Quảng Kiệt thầm than.
“Đi, lên đó xem thử!” Lúc này, Nhan Quảng Kiệt, Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác đều quyết định, sau đó biến mất tại chỗ, lao vùn vụt lên trời cao.
Song ngay khi ba người họ vừa thấy hai đoàn năng lượng va chạm thì một giọng nói lạnh lùng cũng truyền ra từ phía đó.
“Tần Vô Song, anh đã thua!”
Giọng nói này là của Nhan Kha.
Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân đồng thời biến sắc. Cái gì? Tần Vô Song đã thua? Chiến đấu cùng đẳng cấp mà thua ư? Tại sao Tần Vô Song lại thua? Họ không thể tin vào tai mình.
Dư ba năng lượng đã tan hết, Nhan Quảng Kiệt, Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác cũng đi đến gần Nhan Kha và Tần Vô Song.Lúc này, Nhan Kha đang cầm một thanh trường kiếm lấp lánh chỉ vào cổ họng Tần Vô Song, chỉ cách hầu kết của anh ta chưa đầy nửa centimet. Một tia sáng xanh gần như thực chất tụ trên mũi kiếm, cứ như thể sẽ đâm thủng cổ họng của Tần Vô Song bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Tần Vô Song khó coi vô cùng, đen đặc như nước. Chiến đấu cùng đẳng cấp, thế mà mình lại thua trận, thua dưới tay một người không có danh tiếng gì về võ đạo như Nhan Kha! Mình lại thua nữa rồi…
Đầu tiên là thua Lâm Bình. Nhưng bây giờ anh ta đang áp chế cảnh giới cơ mà, áp chế xuống thần cảnh, anh ta tự tin mình có thể hoành tảo thần cảnh, không có địch thủ. Nhưng bây giờ anh ta lại thua rồi.
“Tần Vô Song, anh đã thua, từ nay về sau không được bước chân vào đảo Ma Linh nửa bước.” Giọng nói của Nhan Kha lại vang lên.
“Ai bảo ta thua?!”
Nhưng đúng lúc này, Tần Vô Song bỗng thay đổi sắc mặt, lực lượng căn nguyên đột nhiên bùng nổ.
“Con gái!”
Nhan Quảng Kiệt vừa đến nơi lập tức thay đổi sắc mặt, vừa đánh ra một chưởng vừa xé rách không gian, tiến hành dịch chuyển không gian. Ngay sau đó, Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác cũng ra tay cản lại một phát này, xông về phía Tần Vô Song.
Ngay khi Tần Vô Song thay đổi sắc mặt, Nhan Kha đã cảm nhận được nguy cơ, hơn nữa đã chuẩn bị tinh thần Tần Vô Song sẽ trở mặt. Họ nên khi Tần Vô Song bùng nổ lực lượng căn nguyên, Nhan Kha cũng lập tức thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích mau chóng rút lui. Chẳng qua Nhan Kha vốn đã kiệt sức, mà Tần Vô Song không tiếp tục áp chế cảnh giới, khí thế chân thần ập đến, lực lượng căn nguyên bùng nổ.
“Phụt!” Máu tươi văng ra, váy trắng của Nhan Kha nhuộm đỏ, lực lượng căn nguyên chấn động làm tổn thương ngũ tạng lục phủ của cô.
“Tần Vô Song, ngươi đáng chết!” Đồng thời, Nhan Quảng Kiệt cũng xé rách không gian, nháy mắt xuất hiện ở đây. Một bàn tay căn nguyên đỡ lấy Nhan Kha, một bàn tay khác tung cú đấm về phía Tần Vô Song. Trong khoảng khắc, lực lượng căn nguyên bùng nổ như sóng thần đánh nát hư không, trực tiếp tấn công Tần Vô Song, lăm le tính mạng của anh ta.
“Nhan Quảng Kiệt, ông thật to gan, dám hạ sát thủ với thiếu chủ Vô Song!” Sắc mặt Trần Thiên Thác vô cùng lạnh lẽo. Ngay khi Nhan Quảng Kiệt vừa ra tay, Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân hầu như đồng thời ra tay lại ngăn cản công kích của Nhan Quảng Kiệt. Nếu thật sự mặc cho Nhan Quảng Kiệt tấn công Tần Vô Song thì chắc chắn anh ta sẽ không phải là đối thủ của Nhan Quảng Kiệt. Một khi Tần Vô Song xảy ra chuyện gì, hai người họ cũng sẽ không có cách nào giải thích với Thiên Ma và Lạc Thần.
“Bắt lấy chúng, mang về cung Thần Ma.” Tần Vô Song lùi ra sau hạ lệnh.
“Vâng, thiếu chủ.” Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân đồng thời đáp.
Nếu Tần Vô Song còn chưa đột phá chân thần thì dù anh ta là đứa con được Thiên Ma và Lạc Thần yêu thương nhất, họ cũng không cần phải nghe lời Tần Vô Song. Nhưng nay Tần Vô Song đã đột phá chân thần, đồng thời cũng là đứa con duy nhất đột phá chân thần của Thiên Ma và Lạc Thần, hơn nữa thiên phú vượt quá sức tưởng tượng của họ, vậy thì tình huống phải khác hẳn.
“Hầy, Nhan Quảng Kiệt, đây là do ông tự tìm.” Ngọc Đỉnh phu nhân thở dài một tiếng, cùng Trần Thiên Thác dốc hết sức ra tay. Hai người họ đều là cường giả chân thần trung kỳ, mà Nhan Quảng Kiệt cũng chỉ là chân thần trung kỳ, cảnh giới ngang ngửa với họ, hơn nữa Nhan Quảng Kiệt còn phải bảo vệ Nhan Kha đã trọng thương. Cho nên chỉ thoáng chốc, Nhan Quảng Kiệt đã rơi xuống thế yếu. Nhưng điều khiến Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân ngoài ý muốn là cho dù vừa phải che chở Nhan Kha vừa chiến đấu với họ, Nhan Quảng Kiệt cũng chỉ rơi vào thế yếu mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, họ không thể làm gì Nhan Quảng Kiệt. Cuối cùng Ngọc Đỉnh phu nhân cũng hiểu được tại sao lúc trước Nhan Quảng Kiệt có thể tùy ý chỉ tay đánh tan chưởng ấn của mình. Nhan Quảng Kiệt thật sự rất mạnh, nếu chiến đấu một mình thì dù họ đều là chân thần trung kỳ, nhưng chắc bà ta sẽ không phải là đối thủ của Nhan Quảng Kiệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!