Lâm Bình tiến vào Mị Ma cung, trực tiếp dùng tinh thần lực mở ra lối vào.
Rất nhanh, Lâm Bình tìm được vị trí Tàng Bảo Khố trong Mị Ma cung.
Có điều, kích thước của Tàng Bảo Khố của Mị Ma cung cũng không khác lắm so với tiên đảo Hồng Lôi. Bảo vật thật sự cũng không được gửi trong Tàng Bảo Khố, mà là được đảo chủ Mị Ma đảo "Hồ Dĩ Mị" mang theo bên người, tích trữ bên trong không gian bản nguyên.
Mặc dù là vậy, Lâm Bình cũng thu hoạch được kha khá.
Những tài nguyên này mang về Việt Nam đủ để Việt Nam bồi dưỡng ra được một nhóm lớn cường giả.
Sau khi Lâm Bình cướp sạch Tàng Bảo Khố của Mị Ma đảo, anh cũng không dừng lại mà từ Mị Ma đảo bay lên cao, bắt đầu đi về phía hải vực chứa không gian thần hoàng cung Côn Bằng.
Vừa đánh giết Trần Vô Song.
Nhan Thác mang theo Nk rời đi trước.
Lâm Bình ở Loạn Ma hải vực cũng không vướng bận chuyện gì.
Hơn nữa, hiện tại Lâm Bình cũng định tránh xa Thiên Ma và Lạc thần, tận lực né tránh bọn họ.
Tuy là anh đã mạnh hơn nhưng cũng chỉ tương đối thôi, Lâm Bình tự nhận mình không phải là đối thủ của Chân thần Đỉnh cấp.
Thời điểm trước khi giết chết Cổ Kiền Khôn, Lâm Bình đã phải hao hết công phu, huống chi anh cảm giác thực lực của Thiên Ma còn mạnh hơn so với Cổ Kiền Khôn.
Bây giờ, anh đã giết Trần Vô Song.
Một khi gặp phải Thiên Ma, Lạc thần, chỉ sợ đó sẽ là cuộc chiến sống chết rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Bình thu liễm hơi thở của chính mình, bắt đầu chạy hết tốc lực đến hải vực không gian chứa thần hoàng cung Côn Bằng.
..................
..................
Sau khi Lâm Bình rời khỏi đảo Ma Mị, đám thuỷ quái do dự một chút, nghĩ đến lời Lâm Bình nói, các vị thần cảnh vẫn quyết định rời khỏi Mị Ma đảo trước để tạm tránh mũi nhọn.
Dù sao, Trần Vô Song cũng bỏ mạng ở đây.
Nếu như người của Thần Ma cung đến, thậm chí là Thiên Ma hoặc Lạc thần tự mình tới đây, lửa giận của bọn họ mà bùng nổ, có khi sẽ trực tiếp phá huỷ toàn bộ đảo Ma Mị.
Đến lúc đó nếu như lan đến gần các cô thì các cô đúng là chết oan.
"Lâm Thanh Sơn rời đi nhanh như vậy, chắc là đã dự liệu được nguy cơ?"
Thuỷ quái trước hết phản ứng lại.
"Tôi cảm thấy Lâm Bình nói có lý lắm, hay là chúng ta đi khỏi đây trước, tránh khỏi lửa giận của Thần Ma cung.
Thuỷ quái mở miệng nói với các thần cảnh khác của Mị Ma đảo.
"Không sai, tôi cũng đồng ý với quan điểm của thuỷ quái. Có điều, trước lúc rời đi, chúng ta có nên mang đi một ít thứ quý giá gì đó không?"
"Nếu không đến lúc đó, dưới cơn nóng giận, Thiên Ma đại nhân phá huỷ toàn bộ Mị Ma đảo, vậy thì chúng ta cái gì cũng không có!"
Trong đó, một vị phu nhân xinh đẹp thướt tha lên tiếng.
Bà ta chính là Tam Trưởng Lão của viện Trưởng Lão ở Mị Ma đảo.
"Lâm Thanh Sơn đã cướp sạch Tàng Bảo Khố không còn gì cả. Với lại bảo vật còn lại trên đảo không nhiều, nếu đi vào lấy thì tốn không ít thời gian, chúng ta không thể trì hoãn quá lâu."
Lông mày thuỷ quái cau lại.
Trong lòng cô có một loại dự cảm không tốt.
"Tôi cũng tán thành với cô."
"Đúng, chỉ cần người vẫn còn, vậy thì tương lai vẫn có vô số khả năng. Nếu như mạng cũng mất rồi, có nói gì đi nữa thì cũng vô ích."
Một cường giả thần cảnh khác của Mị Ma đảo lập tức lên tiếng.
Mọi người cùng nhau thống nhất được ý kiến.
Lúc này đối với các cô mà nói, cái gì mà tìm Lâm Bình báo thù, cái gì mà vật ngoài thân, đều không phải quan trọng nhất. Chuyện được ưu tiên nhất đó chính là bảo toàn mạng sống.
Mọi người ở đây nhất trí với nhau, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, phía chân trời truyền đến một trận cảm giác cực kỳ khủng bố.
Trong khoảnh khắc đám thuỷ quái cảm thấy bầu trời dường như muốn sụp xuống, khiến trong lòng tất cả mọi người sợ hãi, thấm chí ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, không nhịn được phải cúi đầu.
Cả người run rẩy, chịu đựng sức ép quỳ xuống.
"Chuyện gì....."
"Xảy ra chuyện gì...."
Chúng thuỷ quái sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Bóng dáng kia vừa đến.
Trời đất liền biến đổi.
Chung quanh hải vực sinh ra sóng dữ mãnh liệt.
"Vô Song, cha lấy máu Lâm Bình hiến tế cho con!"
Chúng thuỷ quái nghe được một giọng nói bình tĩnh.
Đồng thời nhìn thấy trong hải vực có một bóng người giống như được triệu hoán từ hải vực bay lên, rơi xuống đứng cạnh người đàn ông trung niên mặc áo tang kia.
"Mị Ma đảo, thuỷ quái Nam Bình, Quế Thanh....bái kiến Thiên Ma đại nhân..."
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ sao có thể không đoán ra được thân phận của người đàn ông mặc áo tang trên không trung kia.
Lúc này, chúng thuỷ quái thần cảnh không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp quỳ xuống lớn tiếng thương lượng.
Toàn thân bọn họ run rẩy, bọn họ lo lắng dưới cơn nóng giận, Thiên Ma sẽ ra tay với mình.....
"Lâm Bình đi đâu?"
Thiên Ma rốt cuộc đưa mắt về phía Mị Ma đảo, nhìn chúng thuỷ quái mở miệng hỏi.
Giọng điệu dường như rất bình tĩnh.
Nhưng thật ra từ trong đó bọn họ lại cảm nhận được sát ý ngất trời.
"Đi...anh ta đi về phía Nam rồi..."
Chúng thuỷ quái không dám giấu giếm, thẳng thừng nói rõ.
Lời vừa nói xong, mọi người cũng không dám ngẩng đầu.
"Phía Nam?"
"Không gian chứa thần hoàng cung Côn Bằng?"
Nghe vậy, ánh mắt Thiên Ma hướng về phía Nam, sát ý trong mắt ngưng tụ nồng đậm.
Chúng thuỷ quái sau khi trả lời vẫn luôn cúi đầu, tiếp tục tư thế quỳ gối tại chỗ.
Sau lưng bọn họ mồ hôi lạnh thấm ướt.
Không biết qua bao lâu.
Mọi người mới dám ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ là, chẳng biết từ lúc nào, Thiên Ma khiến các cô sợ hãi đến cực điểm đã biến mất.
Lúc này, chúng thuỷ quái mới thớ phào nhẹ nhõm.
"Hi vọng Thiên Ma đại nhân có thể báo thù cho sư tôn, giết chết Lp!"
Thuỷ quái cắn môi thầm nghĩ trong lòng.
..........................
..........................
Lâm Bình lấy được đôi Ngân Dực thần binh từ Trần Vô Song, sử dụng trên người chính mình. Hơn nữa, Lâm Bình còn dùng tới phép thần thông Thiên Nhai Chỉ Xích, khiến tốc độ của bản thân một lần nữa tăng lên không ít.
Thẳng đến khi tốc độ nhanh gấp mười hai lần vận tốc âm thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!