"Hôm nay, các ngươi ai cũng không đi được!"
Theo đạo bản nguyên thất luyện khủng bố mạnh mẽ tuyệt đối bất đánh ngờ tới kia, một giọng nói lạnh như băng cũng vang lên ở phiến Hải Vực này.
"Thiên Ma ...."
Nghe được giọng nói đó, Nhan Thác đoán được thân phận người tới, trong lòng khẽ run lên.
Thiên Ma đến đây, Nhan Thác biết, hôm nay đã gặp phải phiền toái.
Nếu như làm không tốt, bọn họ ai cũng đều không đi được.
Đối với đạo bản nguyên thất luyện mà Thiên Ma đánh ra, Lâm Bình nhanh chóng thối lui, mang theo Cổ Tinh Hà và Nhan Thác lách mình tránh đi.
Dù sao, một kích kia của Thiên Ma chủ yếu là muốn ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ tiến vào bên trong sương mù Hải Vực mở ra trận pháp, tiến vào bí tàng không gian Thần hoàng cung Côn Bằng chứ không phải vì giết địch.
"Tiểu Lạc, em không sao chứ?"
Mà mặt khác, thân hình Thiên Ma hiện ra, trực tiếp đón được Giang Lạc bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Phốc!"
Giang Lạc trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Mặc dù bà ta mạnh hơn, nhưng lại khả bị Lâm Bình áp sát dùng đấu pháp không muốn sống, lấy đả thương đổi đả thương, thân thể của bà ta chung quy vẫn kém hơn Lâm Bình, bị Lâm Bình gây thương tích.
Việc này không chỉ khiến cho Giang Lạc bị thương, mà còn làm cho sắc mặt Giang Lạc băng hàn khó coi tới cực điểm.
Bà ta đường đường là Lạc thần, vậy mà lại bị một tên tiểu tử hậu bối làm cho bị thương nặng, mấu chốt là, hiện tại tiểu tử kia còn có thể nhảy nhót được, không bị mình giết chết.
Chuyện này, tuyệt đối là sỉ nhục trong cuộc đời của bà ta.
Hiện tại, bà ta hận Lâm Bình, cũng không phải chỉ vì Lâm Bình giết Trần Vô Song, mà còn có mối hận của bản than bà ta với Lâm Bình kia nồng đậm hận ý.
Muốn, rút gân lột da Lâm Bình, nghiền xương thành tro!
"Giết tên đó đi!"
Giang Lạc lau đi vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Bình, không trả lời câu hỏi của Thiên Ma, ngược lại bà ta cắn răng nói.
"Được."
Thiên Ma gật đầu.
Đặt Giang Lạc sang một bên an toàn.
Lúc này Thiên Ma nới đưa mắt, đầu hướng về phía Lâm Bình.
"Lâm Bình, mày muốn chết!"
Thiên Ma mở miệng, nói.
Ánh mắt của ông ta, vẫn không lóe lên lửa giận cuồng hay là hận ý, mà ngay cả vẻ mặt của ông ta, đều rất bình tĩnh, lúc mở miệng nói những lời này, giống như đang nói một câu trần thuật, giống như một chuyện vô cùng bình thường mà thôi.
"Có rất nhiều người đã nói những lời như vậy với tôi, thế nhưng đến hôm nay, tôi vẫn còn sống tốt, mà bọn họ,tất cả đều chết!"
Ánh mắt Lâm Bình trông về phía xa, cũng nhìn Thiên Ma, bình tĩnh nói.
Đồng thời.
Lâm Bình cũng âm thầm truyền âm cho Cổ Tinh Hà và Nhan Thác: “Ông Cổ, ông dẫn theo Nhan đảo chủ, lập tức rời đi, tiến vào Thần hoàng cung Côn Bằng."
"Sau khi hai người rời khỏi, tôi sẽ tìm một cơ hội, tiến vào bên trong đó."
"Một mình cậu, tuyệt đối đánh không lại Thiên Ma." Nhan Thác vội vàng nói.
Bất quá, lúc này đây, không cần Lâm Bình mở miệng, Cổ Tinh Hà cũng chủ động nói: “Nhan đảo chủ, hiện tại tình huống không tốt, chúng ta tại đây, cũng chỉ có thể liên lụy đến cậu Lâm, tôi đưa ông đến đó trước, sau lại đến tương trợ cậu Lâm."
Thần sắc Nhan Thác thay đổi.
Cuối cùng cũng không nói gì.
Ông đương nhiên hiểu ràng, dựa vào tình trạng của bản thân mình lúc này, nếu như còn tiếp tục ở lại đây, tất nhiên sẽ liên lụy mọi người, một khi Thiên Ma rat ay với ông mà nói, chỉ cần Lâm Bình cứu ông, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Huống chi, Nhan Thác muốn giúp Bình, nhưng Nhan Thác cũng không muốn chịu chết.
"Lâm Bình, cái này cho cậu, có lẽ cậu sẽ cần dùng đến."
Nhan Thác bỗng nhiên lấy ra một cái bình nhỏ, quăng cho Lâm Bình.
Lâm Bình tiếp nhận đồng thời âm thanh của Nhan Thác cũng truyền vào tai Lâm Bình: “Đây là hóa hồn phấn mà tôi đoạt được trong một cổ địa, bên trong sách cổ có ghi lại, tác dụng của hóa hồn phấn này chính là nhằm vào tinh thần lực."
"Bất quá, bởi vì số lượng quá ít, nếu như muốn có hiệu quả, chỉ sợ là cần dẫn động Thiên Ma dùng tinh thần lực công kích cậu, ngay lúc đó lấy ra sử dụng, mới có thể tạo thành thương tổn lớn nhất cho Thiên Ma."
"Nhưng mà, chuyện này vô cùng phiêu lưu”
"Nếu như Thiên Ma phát động công kích tinh thần lực với cậu, rất có thể cậu còn chưa kịp sử dụng, tinh thần lực của cậu cũng đã bị đả thương nặng."
"Tôi biết rồi." Lâm Bình gật đầu.
Trên mặt cũng là lộ ra một chút thần sắc vui mừng.
‘Hóa hồn phấn’ này cho tới bây giờ anh chưa từng nghe nói qua, thế mà lại nhằm vào công kích tinh thần lực, cùng trảm thần kiếm có hiệu quả giống nhau.
Đây chính là thứ tốt.
"Đi."
Thấy Lâm Bình tiếp nhận, Cổ Tinh Hà và Nhan Thác trong nháy mắt phóng lên cao, hướng về phía phiến sương mù Hải Vực mà đi.
Mà dừng như cùng một lúc.
Đôi cánh sau lưng Lâm Bình cũng vỗ lên, cả người Lâm Bình đột nhiên là hóa thành một đạo kim quang, lấy vận tốc gấp mười hai lần vận tốc âm thanh, hướng về phía Thiên Ma đánh tới.
Cũng là muốn thử thực lực của Thiên Ma.
Đồng dạng.
Cũng là vì Cổ Tinh Hà và Nhan Thác sáng tạo cơ hội, để cho hai người bọn họ có thể thành công rời khỏi nơi này, tiến vào bên trong không gian bí tàng Thần hoàng cung Côn Bằng.
"Tôi nói rồi, hôm nay, ai cũng đều không đi được."
Thiên Ma hừ lạnh một tiếng.
Chỉ thấy ông ta đưa tay, một chưởng đè xuống.
Trong khoảnh khắc đó,
Phía trên hư không, lôi minh thiểm điện ( sấm sét vang dội ), một đạo chưởng ấn đến trái đất, giống như trời giáng thần phạt, trực tiếp hướng về Cổ Tinh Hà và Nhan Thác.
Thấy thế, Cổ Tinh Hà biến sắc.
Một chưởng này của Thiên Ma, Cổ Tinh Hà liền đoán được thực lực của Thiên Ma tuyệt đối không dưới Cổ Kiền Khôn đảo chủ.
Thậm chí, vẫn còn có thêm một chút.
"Phá cho ta."
Cổ Tinh Hà hét lớn một tiếng.
Trong tay Cổ Tinh Hà xuất hiện thần binh, nhắm thẳng vào trời cao, bản nguyên cơ hồ mạnh mẽ đi vào thần binh quán chú, sau đó bùng nổ phóng ra.
Nhan Thác mặc dù bị thương nặng, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được nguy cơ rất lớn.
Lúc Cổ Tinh Hà ra tay, Nhan Thác cũng mạnh mẽ phóng ra một quyền, tay phải cầm theo bùa văn ma linh, giống như một pháo laser, đánh ra một đạo bản nguyên cường hãn bản nguyên, hướng thẳng lên trời, hướng tới chưởng ấn đang đè xuống của Thiên Ma, oanh kích mà đi.
"Ầm vang!"
Lúc Cổ Tinh Hà và Nhan Thác liên thủ, một đạo chưởng ấn của Thiên Ma chụp vào bọn họ, rốt cục thì gần như là cùng lúc, bị bọn họ đánh tan trong không trung.
Thế nhưng, hai người Cổ Tinh Hà và Nhan Thác là toàn lực ra tay.
Mà Thiên Ma, chỉ là tùy ý đánh ra một chưởng.
Cao thấp đã phân biệt.
"Đi."
Sau khi đánh tan một chưởng của Thiên Ma, sắc mặt Cổ Tinh Hà cực kỳ trầm trọng, nhưng không có chút do dự, mang theo Nhan Thác theo dự định rời đi.
Thế nhưng.
Đúng lúc này, trong hư không, lại một lần nữa thiểm điện lôi minh (sấm sét vang dội).
Cũng giống như trước đó, một đạo chưởng ấn lại hạ xuống chụp vào bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!