Thần Hoàng cung côn bằng.
“Cha, Lâm Bình thật sự không sao chứ?”
Nhan Kha vô cùng lo lắng.
Từ sau khi cô ấy bị Nhan Thác đưa vào Thần Hoàng cung côn bằng thì vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Lâm Bình và Nhan Thác.
Lúc này Nhan Thác đã quay lại, tuy là đã bị trọng thương, nhưng may là không nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng Nhan Kha cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, sau khi trì hoãn được một lúc thì Nhan Kha lại không nhịn được mà bắt đầu lo lắng cho Lâm Bình.
Lúc trước cha chỉ là đi giúp đỡ, kết quả lại là trọng thương đến mức này, vậy thì Lâm Bình nhất định cũng gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn.
“Trước lúc cha đi, Lâm Bình vẫn còn chiếm thế thượng phong.”
Nhan Kha lúc này, vẫn luôn dùng Thiên tài địa bảo vô cùng quý giá để trị thương nên sắc mặt đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhìn thấy Nhan Kha lo lắng như vậy, Nhan Thác mới chầm chậm nói.
“Cha đã đánh giá vô cùng cao Lâm Bình rồi, nhưng cha không thể nào ngờ đến, tên tiểu tử đó lại có thể khiến cả yêu ma cũng có lúc phải sợ hãi, không dám động mạnh.”
Lúc nói những lời này, trên gương mặt của Nhan Thác không kìm nổi mà nở một nụ cười.
Lâm Bình càng mạnh thì ông ta càng an tâm, chỉ có như vậy, tương lai Lâm Bình mới có đủ năng lực để bảo vệ con gái ông ta.
“Cha có dự cảm, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau đó, Nhan Thác lại nói thêm một câu.
“Cha, con muốn ……”
Tuy lời Nhan Thác nói khiến người ta an tâm hơn, nhưng tim Nhan Kha lại cứ đập thình thịch, cứ cảm thấy có chuyện không lành.
“Nếu như con ra ngoài, không những không giúp đỡ gì được cho cậu ấy, ngược lại còn làm liên luỵ đến cậu ấy, nói không chừng còn hại cậu ấy nữa.”
“Con hiểu.”
Nhan Kha cắn môi.
Những điều mà cha nói, làm sao cô không hiểu được, chiến trường của chân thần, vốn dĩ không phải nơi mà người thiên giới có thể tham gia vào, thậm chí là không thể đến gần được.
Nếu không thì, chỉ cần là dư âm của cuộc chiến cũng đủ khiến cô ấy chết ngay tức khắc.
Hơn nữa, kẻ địch của Lâm Bình cũng không phải chân thần bình thường, mà là người mạnh nhất của cả Loạn ma hải vực, chân thần cảnh giới đỉnh cao, gần như là thiên ma vô địch.
Cho dù là cô ấy có liều chết giải phong ấn, nếu như chỉ dùng bản nguyên thì căn bản không nhìn được gì.
Nhưng, nếu như là miễn cưỡng giải hết toàn bộ phong ấn trong người cô ấy, thì, vốn dĩ không cần dùng đến người khác ra tay, tự bản thân cô ấy bạo thể mà chết.
Có thể.
Lý lẽ, cô ấy đều hiểu.
Nhưng, tim, lại không nghe bản thân.
Nhịn không được mà u sầu.
Nhịn không được mà muốn ra ngoài, xác nhận lại an nguy của Lâm Bình, muốn ra ngoài, giúp đỡ gì đó cho Lâm Bình.
Cùng lúc đó.
Nhan Kha cũng không ngừng tự trách mình.
Lúc trước cô ấy nên nghĩ mọi cách ngăn cản Lâm Bình đi truy sát Trần Vô Song.
Nếu như Lâm Bình không đi truy sát Trần Vô Song, thì đã không gặp phải nguy hiểm.
“Lâm Bình và Cổ huynh quay lại rồi.”
Lại chính vào lúc này, ánh mắt của Nhan Thác đột nhiên nhìn vào phía xa.
“Quay về rồi?”
Vẻ mặt Nhan Kha vui mừng.
Ngay lúc này, cô ấy cuối cùng cũng cảm nhận được là có người đang đi về hướng này.
Ngay tức khắc.
Ngón chân của Nhan Kha tại ngay một điểm trên mặt đất, mặt đất nở hoa sen, bóng dáng của Nhan Kha tự nhiên biến mất ngay tại chỗ.
“Nha đầu này ……”
Nhan Thác có chút ganh tị.
Lúc trước, Nhan Kha đối với ông ta hình như không hề khẩn trương như vậy.
Có điều, Nhan Thác cũng không tiếp tục trị thương nữa, bóng người động đậy cùng đi qua đó.
“Cổ lão, Lâm Bình anh ấy ……”
Nhan Kha nhìn thấy, Lâm Bình vậy mà lại do Cổ Tinh Hà cõng, trong lòng lập tức run lên.
Với sự hiểu biết của cô ấy về Lâm Bình, cô ấy hiểu rõ, nếu như Lâm Bình có thể tự mình đi được thì tuyệt đối không thể nào để người khác cõng anh.
Hơn nữa, Lâm Bình lúc này, khí huyết suy giảm, làn da có chút khô héo, tiều tuỵ.
Cả người lại nhuộm máu đỏ.
Cứ y như một huyết nhân.
Có vẻ như tình hình kinh khủng đến cực điểm.
“Tôi ……. không sao ……”
Không để Cổ Tinh Hà mở miệng, Lâm Bình bây giờ bị thương vô cùng nghiêm trọng, đến mức không dám sơ ý dùng đến bản nguyên.
Đặc biệt là cuối cùng Thần thi lại đánh lén Lâm Bình một phát, khiến cho Lâm Bình sớm đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, thương tích lại càng thêm nghiêm trọng.
Nếu như không phải Lâm Bình đã đạt đến cảnh giới Kim thân thì đã chết từ lâu.
“Cung chủ, Trần Vô Song đã chết, tôi báo thù được cho người rồi.”
Lâm Bình một lần nữa khó khăn nói.
“U……”
Nhìn thấy Lâm Bình thế này, đặc biệt là khi nghe thấy câu cuối mà Lâm Bình nói, Nhan Kha ngay lập tức cắn môi mình lại, trong đôi mắt đẹp vô cùng ấy, nước mắt lập tức tuôn ra như mưa.
Cả cơ thể mảnh mai của cô ấy cũng không kìm được mà run lên.
……
……
Việt Nam, biển Đông.
Bầu trời hải vực, trong một không gian, đột nhiên xuất hiện một trận chấn động.
Một cánh cửa giữa hư và thực xuất hiện trong không trung.
Phút chốc sau, một người bước ra từ sau cánh cửa.
Người đó mặc một bộ trang phục màu đen, trong ánh mắt đó, dường như đang phát sáng lên, vui vẻ rạng rỡ.
“Xa cách nửa năm, Việt Nam, tôi sống sót quay lại rồi!”
Lâm Bình cảm động.
Lúc đầu, lúc Lâm Bình quyết tâm đi đến Năm hòn đảo tiên, trong lòng không phải hoàn toàn chắc chắn rằng bản thân nhất định sẽ an toàn quay về.
Mà sự thật cũng chính như vậy.
Lúc anh mới thông qua thông đạo không gian, định tiến vào tiên đảo hải vực suýt nữa thì bị khoảng trống hỗn loạn của không gian giết chết.
Mấy lần sau này cũng đều phải đối mặt với cái chết cận kề.
Đặc biệt là trận chiến cuối cùng ở loạn ma hải vực, Lâm Bình đã chịu những vết thương mà trước đó chưa từng có, bước qua khỏi cánh cửa tử thần.
Sau khi Cổ Tinh Hà mang anh về tiên đảo Hồng Lôi, Lâm Bình ở tiên đảo Hồng Lôi bế quan cũng gần một tháng, tiêu hao hết vô số thiên tài địa bảo mới có thể khôi phục trở lại, thực lực của một vị chân thần thực sự đã hoàn toàn trở lại.
Cũng may mắn, anh không những không chết, mà còn luyện thành cảnh giới kim thân, đột phá đến cảnh giới chân thần.
Không những như vậy, anh còn thành công tìm thấy Chu Tước, Chu Tước cũng đã thành công đột phá được cảnh giới chân thần.
Từ đó về sau, những nguồn tài nguyên mà Lâm Bình mang về cũng đủ để Việt Nam tạo ra một số lượng lớn những con người mạnh mẽ trong một thời gian ngắn.
Trong lúc Lâm Bình đang thở dài.
Cánh cửa không gian sau lưng Lâm Bình lại một lần nữa xuất hiện chấn động, nhiều người liên tiếp, cũng bước ra từ trong đó.
Hàng ngàn người, bị Lâm Bình đưa về Việt Nam.
Hai cha con Nhan Thác Nhan Kha cũng nằm trong số đó.
Cổ Tinh Hà cũng đi theo Lâm Bình đến xã hội hiện đại.
“Đây chính là Việt Nam sao?”
Sau khi Cổ Tinh Hà xuất hiện, nhìn ngó xung quanh, thật sự là có chút tò mò, cùng với đó cũng có chút thất vọng, cảm thấy năng lượng trời đất của thế giới này thực sự là quá mỏng manh.
Có điều, Cổ Tinh Hà không hề biểu hiện lên trên mặt.
“Đó là ……”
Nhưng, sau khi tất cả mọi người đều xuất hiện, đột nhiên, Thiên Dịch tuổi nhỏ nhất kêu lên.
Tất cả mọi người cũng đều có cảm giác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!