Chương 87: Diệp Thành
Từ sau đêm đó, Lâm Bình xuất hiện trong phòng ngủ ở chỗ công ty cô ta, hai người giao chiến, Đường Thanh Tâm lại khắp nơi thua trận.
Đường Thanh Tâm đã cẩn thận suy nghĩ lại, cô ta đã đánh giá thấp Lâm Bình.
Ở trong lần đầu thầu dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long, Chu Cường của tập đoàn Việt Huy đột nhiên xuất hiện, chắn ngang một chân. Mặc dù hạng mục này không rơi vào trong tay Lâm Bình, nhưng đối với Lâm Bình mà nói, việc cô ta bị tổn hại, tương đương với Lâm Bình được lợi.
Hơn nữa, Lâm Bình còn thắng cược Tôn Huy Tuấn “Bảy nghìn tỷ” kia.
Ở trong buổi họp báo chọn người phát ngôn cho dự án chân núi Hoàng Long, Lâm Bình ở ngay trước mặt nhiều con cháu nhà quyền quý của Hải Châu như vậy, gần như phế đi Tạ Minh Thành, nhưng từ đầu đến cuối, nhà họ Tạ đều không tìm Lâm Bình để gây rắc rối.
Cho dù Tạ Minh Thành chết rồi, nhà họ Tạ cũng chỉ đem mũi nhọn hướng về phía cô ta mà thôi.
Ở trong đó, Lâm Bình đang đóng vai nhân vật nào? Nhà họ Tạ không động vào Lâm Bình, điều này mang hàm nghĩa gì?
Chuyện xảy ra ở khách sạn Thanh Bình, hai ngày nay, ở trong xã hội thượng lưu Hải Châu, không thiếu bàn tán ầm ĩ. Lâm Bình dám nổ súng giết Lý Nguyên Tùng ở ngay trước mặt Chu Kiệt.
Sau cùng, Chu Kiệt chỉ nói ra mấy chữ “Không tàng trữ súng ống phi pháp” để giải thích, xem như xong chuyện.
Tiếp theo đó, công ty dược Nam Hà bị thanh tra, mấy thành viên hội đồng quản trị, mà dẫn đầu là Lý Thiên Thành bị đưa đi điều tra, công ty dược Nam Hà chính thức sụp đổ.
Nếu nói những việc này không một xíu nào liên quan đến Lâm Bình, hiện tại, Đường Thanh Tâm tuyệt đối không tin.
Vì thế lần này Đường Thanh Tâm đích thân ra tay, cô ta vận dụng mạng lưới quan hệ của mình để điều tra quá khứ năm năm trong tù của Lâm Bình.
Thế nhưng kết quả mà cô ta lấy được, lại giống như kết quả mà Tôn Huy Tuấn đã điều tra được.
Trống rỗng! Hoàn toàn không điều tra được gì.
Phải biết rằng, năm năm trước, Lâm Bình phạm tội cưỡng hiếp không thành, bị phạt tù, mặc dù tội danh này khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng tuyệt đối không phải cấp bậc trọng phạm gì, làm sao lại không tìm ra được bất kỳ tư liệu gì?
Việc này quá mức kỳ lạ!
Hơn nữa loại cảm giác mọi việc không nằm trong sự khống chế của cô ta, khiến cho Đường Thanh Tâm càng lúc càng cảm thấy bất an. “Chẳng cần biết cậu ta là ai, cho dù cậu ta có thân phận gì, anh nhất định phải giết chết cậu ta.
Tôn Huy Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.
Đường Thanh Tâm nhìn qua dáng vẻ cảm xúc mất khống chế của Tôn Huy Tuấn.
Một người muốn thành công, người đó nhất định phải khống chế tốt cảm xúc của mình, vốn dĩ cô ta nên nhắc nhở Tôn Huy Tuấn. Chỉ là lần này, Đường Thanh Tâm không lên tiếng. “Một ngày Lâm Bình còn chưa chết, em vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, cho nên Lâm Bình nhất định phải chết” “Cho dù năm năm ở trong tù, anh ta thật sự có được một bối cảnh khó lường, như vậy, anh ta càng phải chết” Một lúc sau, Đường Thanh Tâm mới một lần nữa lên tiếng. “Thanh Tâm, em có kế hoạch gì à?” Nghe thấy thế, trên mặt Tôn Huy Tuấn lộ ra vẻ vui mừng. “Tìm người xử lý anh ta.” Đường Thanh Tâm thản nhiên nói.
Sắc mặt Tôn Huy Tuấn hơi thay đổi: “Nhưng ngay cả Trương Hổ cũng không phải là đối thủ của cậu ta. “Trương Hổ không phải là đối thủ của anh ta, nhưng phóng tầm mắt ra nhìn thế giới này, Trương Hổ là cái thá gì chứ?” Đường Thanh Tâm thản nhiên nói.
Đường Thanh Tâm không thể không thừa nhận, có một câu nói, Lâm Bình nói rất đúng.
Trước kia, tầm mắt của cô ta quả thật rất hạn hẹp, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh đất Hải Châu này, thậm chí là một góc nhỏ của tỉnh Hà Nam, mà thế giới này, vốn dĩ rất rộng lớn.
Người tài ba nhiều không kể xiết.
Sau đó, Đường Thanh Tâm nói với bác Lê đang đứng chờ ở một bên đợi lệnh. "Bác Lê, giúp tôi mời người kia vào. “Vâng! Bác Lê trả lời, sau đó ông ta đi ra ngoài. Một lúc sau, bác Lê dẫn theo một người thanh niên đi vào trong.
Người thanh niên này mặc một bộ đồng phục lao động, dáng vẻ bình thường, không có gì khác lạ.
Nhưng nếu như nhìn thẳng vào mắt anh ta thì lập tức có thể cảm nhận được một loại hào hùng. “Em giới thiệu qua cho anh biết, người này là Diệp Cập nhật chương* mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Thành, anh ta là một người lính ưu tú ở biên giới phía Bắc đã xuất ngũ, nằm trong chiến đội lính đặc chủng Thần
Long."
Đường Thanh Tâm đứng lên, đi về phía Diệp Thành, sau đó nói với Tôn Huy Tuấn.
Lính? Tôn Huy Tuấn sững sờ. Còn không phải là binh lính thông thường, mà chính là lính đặc chủng ưu tú.
Chỉ riêng việc này thôi đã có thể tưởng tượng được, người này có thực lực mạnh như thế nào. “Cô Đường, hiện tại cô có thể nói được chứ? Cô muốn tôi làm gì?” Diệp Thành trầm giọng nói. “Có người đánh bị thương anh họ tôi, tôi mời anh đến đây, chính là muốn nhờ anh báo thù cho anh họ tôi." Trên mặt Đường Thanh Tâm nở một nụ cười quyến rũ, chẳng qua Diệp Thành lại nhìn thẳng về phía trước, nhưng Đường Thanh Tâm không quá để ý, ngược lại càng lộ ra vẻ mặt thưởng thức.
Diệp Thành nhìn thoáng qua Tôn Huy Tuấn, đối với người này, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đối với Tôn Huy Tuấn, Diệp Thành không có bao nhiều ấn tượng tốt.
Diệp Thành nhìn về phía Đường Thanh Tâm: “Cô Đường, chuyện mất nhân tính, tôi sẽ không làm, nếu như cô bảo tôi giết người, tôi cũng sẽ không làm
Em gái của anh ta bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật.
Không biết Đường Thanh Tâm lấy được tin tức này từ đâu, tìm đến anh ta, sẵn lòng cung cấp toàn bộ chi phí chữa bệnh cho em gái anh ta, mãi cho đến khi bệnh tình của em gái anh ta chuyển biến tốt hơn.
Đường Thanh Tâm cũng không đưa ra yêu cầu gì.
Nhưng Diệp Thành lại chủ động đưa ra hứa hẹn, dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc làm người của anh ta, anh ta đồng ý làm bất kỳ chuyện gì cho Đường Thanh Tâm.
Nếu như chỉ cần dạy dỗ đối phương một trận, Diệp
Thành không chút do dự.
Nhưng từ trên người Tôn Huy Tuấn và Đường Thanh Tâm, Diệp Thành đều cảm nhận được sát ý. “Anh yên tâm, tôi biết nguyên tắc của anh, tôi không cần anh giết người, chúng tôi cũng không dám làm ra loại chuyện phạm pháp này.” Đường Thanh Tâm nhìn Diệp Thành, thản nhiên nói: “Chúng tôi chỉ muốn tự mình dạy dỗ đối phương một trận, làm phiền anh trói người đó đến, sau đấy để anh họ tôi xả giận là được.