“Ông Thành?”
“Ông Nhiên?”
Lâm Bình thấy mình đã nói xong nhưng ông Thành và Hà Nguy Nhiên vẫn còn đứng ngẩn người ra, Lâm Bình đưa tay ra và lắc lư trước mắt họ, kêu lên.
Cho đến lúc này.
Ông Thành và Hà Nguy Nhiên mới chợt bừng tỉnh.
Hai người họ vẫn nhìn Lâm Bình với ánh mắt vô cùng khó tin.
“Cậu Bình, cậu…. cậu thực sự, đã giết ba vị chân thần…?”
Ông Thành nuốt nước bọt, nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt mong đợi, mong muốn có được câu trả lời chắc chắn.
Chân thần đấy!
Lâm Bình nói rằng anh đã giết chân thần, hơn nữa, không chỉ một người.
Mà là ba người đấy!
Đây là quan niệm gì đây?
Nếu ba vị chân thần ra tay ở trái đất, trừ khi họ mặc kệ hậu quả mà sử dụng siêu võ, nếu không, thì trên thế gian ai có thể chắn lại được?
Với mỗi cử động, có lẽ đã có thể phá huỷ một thành phố!
Nếu hợp tác cùng nhau, chắc không cần phải tốn quá nhiều sức lực cũng có thể tiêu diệt một quốc gia lớn trên thế giới.
Suy cho cùng, cho dù là thần cảnh, nếu có sự chuẩn bị kỹ càng thì siêu võ cũng chưa chắc có thể gây thương tích cho anh, mà nếu là một chân thần có sự chuẩn bị kỹ càng, ngoài trừ việc liều lĩnh tung ra siêu võ, bằng không, chỉ với một vài siêu võ thì thực sự có thể đe doạ được sao?
“Khi ở tiên đảo hải vực, thực sự là đã giết ba vị chân thần của tiên đảo Hồng Lôi”.
“Nhưng thực ra, tôi thực sự không chỉ giết ba vị chân thần”.
Lâm Bình cười.
“Không chỉ ba người?”
Lúc này, ông Thành và Hà Nguy Nhiên lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc.
“Đây là…. Chân thần là cải thảo sao?
Tại sao chuyện giết chóc từ miệng cậu nói ra lại dễ dàng đến thế chứ.
“Vậy…rốt cuộc cậu đã giết bao nhiêu chân thần?”
Hà Nguy Nhiên cũng không kìm được phải nuốt nước bọt và nhìn Lâm Bình.
“Hơi nhiều, không nhớ rõ được!”
Lâm Bình bình thản nói.
Ông Thành: “…”
Hà Nguy Nhiên: “…”
Cậu chắc chắn là cậu không phải đang giả vờ đấy chứ?
Lâm Bình biết hai người đang suy nghĩ những gì.
Hơn nữa, Lâm Bình vốn không hề có ý định giấu họ.
Vì thế, Lâm Bình sơ lược kể lại cho hai người họ nghe những gì đã xảy ra khi anh đi đến Năm Đảo Tiên lớn: “Tôi dẫn theo Cổ Trần Hải đi đến Năm Đảo Tiên lớn, khi vượt qua kênh không gian, chúng tôi đã không đến thẳng chỗ của Năm Đảo Tiên lớn, mà đã bị dòng không gian chảy loạn cuốn đến một nơi tên là Loạn Ma hải vực…”
Đương nhiên là Lâm Bình chỉ chọn những trọng điểm để nói.
Giống như chuyện giữa anh và Nhan Kha, hay thậm chí là chuyện bị chó cắn, đều đã bị Lâm Bình bỏ qua.
Nhưng,
Ngay cả như vậy.
Những trải nghiệm của Lâm Bình trong nửa năm nay, đều khiến cho Hà Nguy Nhiên và ông Thành cảm thấy sợ hãi choáng váng, thấy run rẩy thay cho Lâm Bình.
Đặc biệt là trận chiến của Lâm Bình và Cổ Kiền Khôn, và trận chiến với Thiên Ma, Lạc Thần.
Hai trận chiến sinh tử này, mặc dù Lâm Bình không kể lại chi tiết, nhưng chỉ qua cách mô tả của Lâm Bình về cảnh giới “Chân thần Đỉnh cấp” của Cổ Kiền Khôn và Thiên ma, thì Hà Nguy Nhiên và ông Thành đã biết rõ độ khó khăn của trận chiến này.
Sợ rằng nếu không cẩn thận, Lâm Bình sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Nhưng sau khi Lâm Bình nói xong.
Hà Nguy Nhiên và ông Thành lại hoàn toàn trở nên phấn khích.
“Cậu nhóc, được, tốt lắm, thực sự rất tuyệt…”
Ông Thành thậm chí vui mừng đến mức dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào vai của Lâm Bình.
Chỉ là.
Lòng bàn tay của ông Thành vừa đánh xuống, lời vẫn còn chưa nói xong thì giọng của Lâm Bình đã biến thành một tiếng hét, ông ta nhanh chóng rút lại cái tay đang đặt trên vai của Lâm Bình ra.
“Tôi quên mất, cậu nói cậu đã tu luyện đạt đến cảnh giới kim thân rồi!”
Ông Thành vừa nói vừa nghiến răng.
Với cái vỗ khi nãy, xương tay của ông ta suýt chút nữa thì gãy bởi vì vỗ anh, nếu không phải vì ông ta đã kịp thời thu lực lại, và Lâm Bình cũng nhanh chóng phản ứng lại, bỏ đi lực của kim thân, thì với một ông Thành vừa mới đột phá sức mạnh thần cảnh không bao lâu, với cái vỗ đó, nguyên cánh tay của ông ta có thể đã bị phế ngay tại chỗ.
“Tôi***, cậu nhóc này, đúng là đã trở thành dao chẻ súng bắn cũng không được!”
Hà Nguy Nhiên trước tiên là nhìn và cười trên nỗi đau của ông Thành, sau đó bèn không kìm được, đưa tay ra sờ vào người của Lâm Bình, muốn cảm nhận, cái cơ thể kim thân này rốt cuộc là chuyện như thế nào.
“Ông Nhiên, tôi không hề có sở thích đặc biệt, nếu ông thực sự cảm thấy có hứng thú với đàn ông, hay là, cùng ông Thành có một cuộc tình tuổi chiều tà đi….”
Tuy nhiên, ngay lúc Hà Nguy Nhiên đưa tay ra, bóng dáng của Lâm Bình chớp một cái, giống như là dịch chuyển vậy, đồng thời xuất hiện ở phía bên kia, tránh được tay của Hà Nguy Nhiên và bật cười ha hả.
Ngay tức khắc.
Sắc mặt của Hà Nguy Nhiên và ông Thành đều tối sầm lại.
“Cút!”
Gần như là cùng vào lúc đó, Hà Nguy Nhiên và ông Thành đã đồng thanh mắng mỏ.
“Điều này đúng là tâm linh tương thông, hai người thực sự là…”
Lâm Bình lại nói đùa.
Biểu cảm trên khuôn mặt trông vô cùng tuyệt vời.
Hà Nguy Nhiên và ông Thành nhìn đến nghiến răng nghiến lợi.
Muốn cho Lâm Bình biết tay.
Nhưng.
Hai người họ đột nhiên phát hiện, hình như họ không thể cho cậu nhóc trước mắt này biết tay rồi, điều này khiến cả Hà Nguy Nhiên và ông Thành đều cay đắng liếc nhìn Lâm Bình.
Sau đó.
Hà Nguy Nhiên và ông Thành cũng nhìn nhau chằm chằm.
Điều đó có nghĩa như đang nói: Ông mau chóng tránh xa tôi ra.
Chán ghét!
Tuy nhiên, nói đùa cũng là chuyện trong giây lát.
Ngay sau đó, ông Thành đã trở nên nghiêm túc.
“Cậu nhóc, lần này cậu về, đã mang đến cho chúng tôi một sự bất ngờ thực sự quá lớn”.
“Chỉ cần nơi này có cậu, vậy thì Việt Nam còn gì phải sợ nữa chứ?”
Ông Thành vui mừng nói, và đã nói ra những gì cần nói mà đã bị bản thân ngắt lời trước đó.
Qua những gì Lâm Bình đã kể thì ông Thành đã biết được, không chỉ Lâm Bình và Chu Thanh đột phá đến chân thần, mà Lâm Bình còn mang về hai vị chân thần.
Trong nháy mắt, từ một Việt Nam không có chân thần đã bước vào thời đại chân thần.
Ngoài chuyện này ra, điều khiến cho Hà Nguy Nhiên và ông Thành càng vui mừng hơn chính là, Lâm Bình đã trở thành người điều khiển thực sự của tiên đảo Hồng Lôi.
Theo lời Lâm Bình đã nói, dự định chọn một nhóm người ở Việt Nam và đưa đến tiên đảo Hồng Lôi tràn đầy sự năng lượng của trời và đất, và phối hợp với vô số báu vật của trời.
Trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ có vô số cường giả xuất hiện ở Việt Nam.
Cho dù là một số phỏng đoán trước đây, e rằng cũng không có gì khó để tạo ra một đội ngũ Hoá Cảnh!
Chưa kể, Lâm Bình còn chiếm được rất nhiều tài nguyên như thế.
“Tiếp theo…”
Lâm Bình lên tiếng.
Mặc dù Lâm Bình đã chiếm được rất nhiều tài nguyên, nhưng Lâm Bình không hề có ý định tự mình xử lý những chuyện này, thay vào đó, anh định lấy ra gần hết nguồn tài nguyên và để cho ông Thành phân phát.
Chỉ có những thứ quý giá nhất như là thần binh, Lâm Bình mới giữ lại trong tay.
Do đích thân ông ta dựa vào các đặc điểm khác nhau của mỗi người, để phân phát cho một số cường giả thần cảnh.
Tuy nhiên, ngay vừa lúc Lâm Bình định nói thì điện thoại trong văn phòng của ông Thành vang lên.
Đây là nội mạng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!