Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

"Mày. . . . ." Tôn Dật Phàm hai mắt khó tin nhìn Lâm Bình.

Cho tới bây giờ, hắn đều còn không có phản ứng lại, tư chất tung hoành, thực lực tuyệt đối cao cường, hắn như thế nào chỉ vì một cái tát của Lâm Bình bị đá bay đi.

Hắn càng nghĩ càng không thể hiểu, Lâm Bình này"Dân bản xứ" làm sao có thể cường hãn như vậy?

Vị lão bộc kia, thực lực tuy rằng không bằng hắn, nhưng là tuyệt đối ở bên trong thần cảnh là một cường giả cấp bậc cao, cho dù là tâm Bình muốn đánh chết vị lão bộc kia của hắn, cũng cần tiêu hao khí lực mạnh mẽ mới được, thậm chí bản thân cũng phải nỗ lực không nhỏ.

Nhưng hiện tại, Lâm Bình chỉ cần một tiếng hừ lạnh, lão bộc kia liền đối mặt với cái chết?

Chẳng lẽ, Lâm Bình là thật thần?

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều không có cảm nhận được trên người Lâm Bình có gì không ổn, Lâm Bình ra tay cũng chẳng dùng đến cái gì.

Điểm mấu chốt nhất chính là, Tôn Dật Phàm ở mãi sâu trong lòng, cũng không tin tưởng, Lâm Bình này chính là một pho tượng chân thần.

"Hiện tại, mày, trước những người ở đây, hướng Ngô Thành tạ lỗi!"

Lâm Bình trên cao nhìn xuống, mở miệng, bình tĩnh nói.

"Hướng Ngô Thành tạ lỗi?"

Nghe đến đây, mọi người giật mình cả kinh.

Chẳng lẽ, này Lâm Bình tổ chức tiệc rượu, đưa những người có thế lực lớn như bọn họ, chỉ cần người của Tôn gia nói một lời phật ý, liền đối với Người Tôn gia núi Trường Bạch động thủ, làm cho Tôn Dật Phàm trước mặt bọn họ, hướng Ngô Thành xin lỗi?

Ngô Thành là ai, ở đây người, trên cơ bản đều rõ ràng.

Nhưng mà, vì thế, phải đắc tội với Người Tôn gia núi Trường Bạch, thật sự đáng giá sao?

Tuy rằng, hôm nay Lâm Bình ra tay, quả thực là bọn họ sợ ngây, nhưng cái khiến bọn họ khiếp sợ hơn chính là sau đó khi thực thần của người Tôn gia núi Trường Bạch ra tay. Lâm Bình còn có thể có đường sống ư?

Nhất là, Tòa Thánh, chư thần thế giới, An Đệ Tư Sơn, Đồ Đằng Địa Cổ và các thế lực khác, trong số bọn họ đã có người cảm nhận được sự oai dũng của chân thần, khiến cho bọn họ run sợ từ bên trong, càng làm cho bọn họ cực kì tin tưởng, chiến thần Việt Nam càng lợi hại, chân thần ở trong mắt chỉ sợ chẳng khác nào một con kiến.

Chân thần nếu đối với Lâm Bình ra tay như trong lời nói, chỉ sợ cũng giống như Lâm Bình đánh chết lão bộc của Tôn Dật Phàm vậy, chẳng cần tốn nhiều sức lực!

"Làm cho tao xin lỗi?"

Tôn Dật Phàm cắn răng, bên trong hai mắt, bắt đầu bốc cháy lên hừng hực lửa giận.

"Răng rắc!"

Không thấy Lâm Bình có cái gì động tác, Tôn Dật Phàm hai chân, thế nhưng đồng thời đứt gãy.

Máu tươi, róc rách chảy ra.

Nhuộm đỏ cả một mảnh."A ~~~~"

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng này vượt qua không gian hai nghìn mét vuông của buổi tiệc rượu, làm cho Sophie cùng hầu hết người trong đây, trong lòng sợ hãi, da đầu run lên, thậm chí là nhịn không được run sợ đứng lên.

"Ma quỷ, hắn quả thực là ma quỷ!"

Sophie nhìn đến Tôn Dật Phàm rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy, còn Lâm Bình vẫn bình tĩnh thong dong, thủ đoạn thâm độc, trong lòng Sophie run lên.

"Yên tâm, tao sẽ không giết mày, tao cho mày ... 3 phút, ba phút qua đi, còn không xin lỗi, liền phế hai chân của mày!"

Lâm Bình lại mở miệng, bình tĩnh nói.

Có đôi khi, biến một thiên tài thành một kẻ phế nhân, so với giết hắn, càng làm cho hắn sợ hãi.

Hiển nhiên Tôn Dật Phàm chính là người như vậy.

Mà Lâm Bình lời này vừa nói ra, không ít người cũng biến sắc.

Ngoan độc! Quá độc ác!

Thủ đoạn của Lâm Bình, những người không biết, hôm nay, rốt cục cũng lãnh hội một phần .

Người như vậy, nếu là bằng hữu, coi trọng hết mức, nếu nhưng nếu là địch, liền sẽ trở thành ác mộng.

Nghe xong những lời của Lâm Bình, sắc mặt Tôn Dật Phàm, quả nhiên đại biến.

"Mày . . . . . Mày là chân thần. . . . . . ?"

Tôn Dật Phàm hoảng sợ lên tiếng.

"Ba phút thời gian đã qua!"

Lâm Bình vẫn chưa trả lời, ngón tay biến thành thanh kiếm, bộ dáng liền muốn chém.

Tôn Dật Phàm nháy mắt kinh sợ, làm sao còn dám do dự, hô lớn một tiếng: "Tôi. . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . ."

"Tôi Tôn Dật Phàm, trước mặt mọi người , xin lỗi Ngô Thành. . . . . Không, là xin lỗi Ngô Thành tiên sinh. . . . . ."

Lời nói của Tôn Dật Phàm đều đang run đẩu.

Hai chân chặt đứt, còn có biện pháp có thể nối liền, nhưng nếu Lâm Bình thật sự phế hắn đi, với hẳn thế chẳng khác nào xong đời, Tôn Dật Phàm không dám đánh cược.

Giờ khắc này, tất cả tôn nghiêm cùng thể diện của Tôn Dật Phàm, trước mặt các thế lực lớn trên thế giới, đều mất đi.

Điều này giống như biểu thị cho việc người Tôn gia núi Trường Bạch, thể diện đều mất hết.

Hắn là người duy nhất, có được thế lực chân thần, nhưng lại phải ở trước mặt thế lực khác, cúi đầu xin lỗi!

Mà kết quả này, cũng là làm cho rất nhiều người, thổn thức không thôi.

Bọn họ trước đây, hoàn toàn không ngờ tới.

Dù sao, theo dự đoán trong lòng mỗi người, hẳn là Tôn Dật Phàm biểu thị cho người Tôn gia núi Trường Bạch, là người gây sự, mà Lâm Bình mới là người nghẹn khuất không thôi, cố gắng đấu tranh mới đúng.

Tổ chức tiệc rượu, bất quá cũng chỉ là muốn ở trước mặt tất cả các thế lực trên thế giới chống lại áp lực từ người Tôn gia núi Trường Bạch mà thôi.

Nhưng sự thậ chứng minh, bọn họ hoàn toàn nghĩ sai rồi.

Lâm Bình thế nào cũng vẫn là Lâm Bình.

Cường thế, bá đạo, mà lại tàn nhẫn quả quyết!

. . . . . . . . . . . .

Tôn Dật Phàm sau khi tạ lỗi, liền giống như mất lực , cả người xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết suy nghĩ cái gì.

Mà Lâm Bình cũng không thèm nhìn hắn đến nửa con mắt.

Lúc này, một thanh niên ăn mặc như bồi bàn, bưng khay,mâm, thần sắc bình tĩnh tiêu sái lại gần.

Lâm Bình cười nhẹ

Nâng tay cầm một ly rượu vang đỏ

"Hôm nay, nhờ có các vị giúp đỡ cùng nâng đỡ, nể mặt Lâm Bình này, đến tham gia tiệc rượu lần này, ở giữa có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hy vọng các vị không cần để ý, lúc này, Lâm mỗ kính các vị một ly, mong nhận cho . . . . ."

Lâm Bình nâng chén, mở miệng.

Nhất thời.

Mọi người, dù là lệ thuộc Tòa Thánh, chư thần thế giới chờ thần cảnh, lúc này cũng là vội vàng bưng lên chén rượu, không dám chậm trễ.

Ngừng nói.

Lâm Bình nâng chén, một ngụm uống cạn ly rượu.

"Đồng thời, Lâm mỗ lúc này, cũng muốn tuyên bố một việc, hy vọng chư vị, nói lại y nguyên."

Rồi sau đó, Lâm Bình lại mở miệng.

Mọi người cả kinh, mau chóng ghé mắt lắng nghe cho dù là một chữ cũng không lọt.

Bởi vì, bọn họ rất rõ ràng, lúc này, thái độ Lâm Bình, đó là đại biểu cho thái độ của hùng sư ở Viêm Hạ Đại Địa.

"Từ nay về sau bất kì thế lực nào nếu có thần cảnh cùng võ giả bên ngoài, chưa cho phép, tự tiện tiến vào quốc gia của tôi cho dù một chút, lập tức coi là xâm lấn!"

"Kết quả, chỉ có một."

"Mặc dù trên trời hay dưới đất, cũng, giết không tha!"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận