Chương 88: Tài năng như thần
Nghe thấy thế, Diệp Thành khẽ gật đầu. “Người anh em Diệp Thành, thằng con hoang kia có thân thủ rất lợi hại, hơn nữa cậu ta còn giỏi về sử dụng ám khí, cậu nhất định đừng chủ quan
Lúc này Tôn Huy Tuấn đi đến, nhiệt tình nói.
Chuyện ám khí này, vẫn là từ cậu ba nhà họ Cao nói ra, chẳng qua không ai nghi ngờ.
Đương nhiên, thứ mà Tôn Huy Tuấn quan tâm, chẳng phải là lúc Diệp Thành đi đối phó với Lâm Bình, anh ta có bị nguy hiểm hay không, mà chính là lo lắng Diệp Thành khinh địch, sau cùng lại đi theo vết xe đổ của Trương Hồ, chẳng những khiến anh ta mừng hụt, còn khiến hai tay của anh ta bị phế đi.
Tôn Huy Tuấn tuyệt đối không để cho chuyện của Trương Hồ lại một lần nữa xảy ra. “Tôi hy vọng anh có thể tin tưởng tôi." Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tôn Huy Tuấn. Đồng thời, Diệp Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trà quý giá kia của Tôn Huy Tuấn.
Tôn Huy Tuấn hơi nhíu mày, Diệp Thành này làm gì thế? Còn Đường Thanh Tâm, lông mi của cô ta hơi run lên, đôi mắt đẹp khẽ chớp, trong mắt hiện lên tò mò.
Ngay sau đó, chỉ thấy tay Diệp Thành khẽ đặt lên chiếc bàn trà quý giả kia rồi thu về.
Mà trên bàn trà kia, chỗ mà Diệp Thành đặt tay lên, đột nhiên xuất hiện một dấu tay, sâu khoảng năm centimet.
Ánh mắt của Đường Thanh Tâm hơi nheo lại, còn Tôn
Huy Tuấn thì trực tiếp hít sâu một hơi, bọn họ đều bị làm cho sự ngây người.
Nhất là Tôn Huy Tuấn, anh ta vô cùng rõ ràng, bàn trà mà anh ta mua, đó chính là từ gỗ sam đỏ, vô cùng rắn chắc, đừng nói là dùng bàn tay ấn xuống, cho dù dùng một con dao găm để đâm, nhiều nhất cũng chỉ để lại một vết xước nhỏ mà thôi.
Làm sao có thể ấn xuống một dấu tay sâu năm centimet?
Nhưng hiện thực đã bày ra trước mắt, anh ta không thể không tin.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tôn Huy Tuấn không khỏi sinh ra một ý niệm, nếu như người lính đặc chủng này đánh một quyền lên người anh ta, chẳng phải có thể trực tiếp đánh ra một lỗ thủng ư?
Chẳng qua Tôn Huy Tuấn không cảm thấy sợ hãi, ngược lại anh ta còn mừng như điên.
Diệp Thành càng lợi hại, như vậy càng chứng minh, lần này Lâm Bình chết chắc. “Về phần ám khí ư?” Diệp Thành nhếch môi cười mỉa
Sau đó anh ta cầm một chén trà mà Đường Thanh Tâm vừa sử dụng, cầm trong tay, nhẹ nhàng bóp một cái, trong lúc nhất thời, chén trà hóa thành vô số những mảnh vụn nhỏ.
Diệp Thành cầm lấy một mảnh vỡ của chén trà, sau đó cổ tay di chuyển, nhất thời, mảnh vỡ kia giống như một mũi tên “vèo” một tiếng.
Ngay lập tức, hai người Tôn Huy Tuấn và Đường Thanh Tâm đã nhìn thấy, ở trên tủ rượu phía xa, một ly rượu được treo trên kệ, phần đế của ly cứ thế vỡ, nhưng thân của ly rượu lại rơi xuống phía trên tủ rượu, nguyên vẹn không bị tổn hại gì. “Hay!” Đầu tiên Tôn Huy Tuấn giật mình, ngay sau đó chính là mừng như điên.
Nếu như không phải do hai tay của anh ta bị bỏ thạch cao, không thể cử động, Tôn Huy Tuấn nhất định sẽ vỗ tay khen hay: “Có người anh em Diệp Thành ra tay, nhất định có thể dễ như trở bàn tay bắt được kẻ đó, người anh em Diệp Thành, làm phiền cậu rồi.”
Thái độ của Tôn Huy Tuấn càng thêm nhiệt tình.
Trong đôi mắt đẹp của Đường Thanh Tâm hiện lên ảnh sáng khác thường.
Cô ta biết Diệp Thành rất lợi hại, anh ta xuất thân từ đội lính đặc chủng Thần Long, còn là người mạnh nhất trong đó, năng lực của anh ta, người bình thường tuyệt đối không tưởng tượng được.
Nhưng trước đó, Đường Thanh Tâm chỉ gặp qua Diệp Thành có thể trong nháy mắt đánh thắng được mấy người đàn ông vạm vỡ cầm vũ khí trong tay, chưa từng nhìn thấy qua thực lực có thể xưng là “tài năng như thần” này của anh ta. “Đây là tư liệu của anh ta.
Sau đấy, Đường Thanh Tâm lấy ra một phần tư liệu, đưa cho Diệp Thành.
Lần này, Đường Thanh Tâm không lựa chọn phương thức truyền tư liệu qua internet, mà chính là phương thức truyền thống.
Diệp Thành nhận lấy, tập trung nhìn, lông mày anh ta hơi nhíu lại, nhưng chỉ là trong nháy mắt.
Chẳng qua cho dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị người giỏi về quan sát như Đường Thanh Tâm nắm bắt được. Tamlinh247.vn trang web cập nhật n*hanh nhất
Lúc này, Đường Thanh Tâm nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?” “Không có gì. Diệp Thành nói: “Trong vòng 24 tiếng, tôi sẽ dẫn người đến
Sau khi nói xong, Diệp Thành xoay người rời đi, anh ta không thích Tôn Huy Tuấn.
Cho dù là người phụ nữ được xưng là vưu vật không chút tì vết như Đường Thanh Tâm, trên thực tế, Diệp Thành cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt, anh ta cũng không thích ở chung một chỗ với bọn họ.
Về phần vì sao trong nháy mắt đó, Diệp Thành lại nhíu mày, đó là do, Diệp Thành phát hiện, từ bức ảnh trên tư liệu, lúc anh ta nhìn thoáng qua, thế mà lại mang đến cho anh ta một loại cảm giác quen thuộc, có chút giống như vị huấn luyện viên thần bí kia.
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, Diệp Thành nhanh chóng ném loại suy nghĩ đó ra sau đầu.
Làm sao người đó có thể xuất hiện ở Hải Châu này.
Sau khi Lâm Bình xử lý xong băng đảng đua xe, anh đi đường vòng, một lần nữa quay về bên người Tô Uyên.
Trực tiếp lái xe đến nhà trẻ, đón Tô Phi Tuyết về nhà.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, Tô Phi Tuyết vẫn kích động như trước: “Cha à, cuối cùng cha lại đến đón con về rồi.” “Mẹ dặn, nhất định phải ngoan ngoãn, không thể khóc lóc đòi tìm cha, sau khi cha làm xong việc mới có thể đến thăm con." “Cho nên con vẫn luôn ngoan ngoãn”
Tô Phi Tuyết đeo cặp sách nhỏ, nhào vào trong ngực Lâm Bình, ôm lấy cổ anh, giọng nói non nớt vang lên.
Nghe thấy thế, trái tim Lâm Bình mềm nhũn, đồng thời lúc này anh mới hiểu được, vì sao mấy ngày nay, Tô Uyên không gọi anh đến.
Thì ra cô dùng lý do đó để dọa Tô Phi Tuyết. “Phi Tuyết, con chỉ biết quan tâm cha, còn mẹ gì sao?” Lúc này, vẻ mặt Tô Uyên u oán nhìn Tô Phi Tuyết, trên mặt còn cố ý thể hiện ra dáng vẻ thương tâm.
Tô Phi Tuyết nhìn thấy thế, lúc này mới vươn bàn tay nhỏ về phía Tô Uyên, đáng yêu nói: “Mẹ ơi, mẹ đến đây, cha ôm con, con ôm mẹ, mẹ lại ôm cha”
Lúc đầu nghe thấy Tô Phi Tuyết gọi cô, trên mặt Tô Uyên mang theo nụ cười dịu dàng đi đến chỗ Tô Phi Tuyết và Lâm Bình, lúc này, bước chân cô nhất thời dừng lại.