"Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?" Cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn lúc này đã thực sự hoảng sợ rồi.
Vốn dĩ, sau khi người của nhà họ Tôn trên núi Trường Bạch bày tỏ ra ở trước mắt người đời, nguyên nhân ông vẫn chần chừ mãi chưa xuất hiện là bởi vì ông vẫn còn đang trong thời kỳ chưa thể đột phá lên cảnh giới Chân Thần.
Bây giờ, có thể coi như ông đã bước một chân vào cảnh giới Chân Thần rồi.
Chỉ cần cho ông thêm mấy tháng nữa, cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn hoàn toàn tự tin có thể hoàn toàn tiến vào trung giai chân thần.
Nhưng một kiếm ông đã ấp ủ nhiều năm qua không hề dùng tới này, cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn tự tin rằng mình nhất định có thể phát huy ra uy lực chân chính của cảnh giới Chân thần.
Ông vốn là cất giữ thanh kiếm này, muốn sau này nếu như Chân Thần của phương Tây muốn đặt chân đến đất nước này, đòi húp một chén canh, ông ấy sẽ dùng một kiếm này để cho bọn họ thấy rõ thế nào là uy lực, để răn đe bọn họ.
Nhưng bây giờ, dùng một kiếm hết thực lực của mình, ở trước mặt Lâm Thanh Sơn, hóa ra giống như một đứa trẻ đang đánh chơi giỡn thôi sao? Điều quan trọng nhất là từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Sơn này còn chưa từng sử dụng hết thực lực của mình ra.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra được? "Đi!" Cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn vô cùng kinh hãi, không còn tư thái cao cao tại thượng, coi thường Lâm Thanh Sơn nữa.
Bàn tay trái của ông ta nắm lấy Tôn Dật Phàm, tay phải lại bắt lấy Tôn Nhất Tinh, muốn bay về phía núi Trường Bạch trốn thoát.
"Nếu đã đến đây rồi, vậy thì đừng đi nữa." Ngay lúc cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn đang định đưa Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh cùng bay khỏi đó thì một giọng nói lại vang lên bên tai ông ta.
Ngay sau đó, trước mặt ông ta đột nhiên xuất hiện một người.
Cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn chỉ nhìn thấy một quyền đã đập tới trước mắt, muốn tránh cũng không tránh được nữa.
Sau đó, cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn cứ thế bị đánh cho bất tỉnh. "Ông ơi ... ông cố tổ ơi ... ông làm sao vậy?" Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh vô cùng sợ hãi, bọn họ run rẩy hỏi. "Cũng không có làm gì, chỉ là phế đi hắn một nửa thôi." Lâm Thanh Sơn thản nhiên nói.
"Cái gì? Phế rồi?" Hai mắt của Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh đột ngột đầy kinh hãi. Để trở thành một cường giả ở cảnh giới Chân Thần khó khăn gian khổ nhường nào, bọn họ đều hiểu được, nhưng lão tổ cứ thế bị người này phế đi rồi sao?
Cả Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh cũng có thể cảm nhận được cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn bọn họ quả thực đã bị gân mạch đứt đoạn, nguyên lực cũng dần tiêu tán.
Nhất thời, hai người run lên, càng sợ hãi hơn. "Hai người các ngươi, mang theo hắn đi theo ta."
Lâm Thanh Sơn đưa tầm mắt nhìn hai người bọn họ, bình thản thốt ra một câu, sau đó quay người lại, cứ thế bước về hướng mà anh đã đi tới. Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh, lúc này làm sao dám không nghe lời của Lâm Thanh Sơn, hai người liên tục run lên, đến cả đôi môi cũng run rẩy, nhưng chỉ có thể nâng cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn bọn họ đã bị phế bỏ công lực mà tuyệt vọng đi theo phía sau Lâm Thanh Sơn, bọn họ chỉ sợ rằng nếu tụt lại phía sau quá xa, khiến Lâm Thanh Sơn khó chịu, sẽ vung tay giết chết hết bọn họ. ......... ......... "Ngụy Tiểu Tử, đi nhanh lên đi, tốc độ này của ngươi không ổn chút nào nha."
Lúc này, Hà Nguy Nhiên và Ngụy Từ vẫn đang trên đường hướng về phía núi Lăng Thành, nhưng bởi vì Ngụy Từ chỉ mới đột phá thần cảnh có mấy tháng, thực lực của anh ta kém rất xa, tốc độ chênh lệch khá nhiều cũng là điều dễ hiểu.
Cho nên cả một chặng được, Hà Nguy Nhiên cứ thế thúc giục Ngụy Từ.
Đặc biệt, vừa rồi, Hà Nguy Nhiên chợt cảm thấy một làn sóng chấn động đáng sợ đến từ hướng núi Lăng Thành. Anh cảm thấy hồi hộp, nôn nóng chưa từng thấy. Anh ta đoán rằng Lâm Thanh Sơn và vị Chân Thần trong truyền thuyết kia của núi Trường Bạch đã gặp nhau rồi, nếu đến muộn có lẽ sẽ không gặp được nữa.
"Tôi ..." Ngụy Từ vừa mở miệng muốn bật lại, tôi mà đi nhanh được như ông mới là chuyện là đó.
Thế nhưng, Ngụy Từ mới thốt ra được một chữ. "Xong đời rồi!" Ngụy Từ và Hà Nguy Nhiên đồng thời lên tiếng, bởi vì, bọn họ đã nhìn thấy Lâm Thanh Sơn.
Lâm Thanh Sơn ở trên trời cao, từ trên bầu trời đi tới, đi về phía hai người bọn họ. "Lão Hà, Lão Ngụy, hai người các ngươi sao lại ở chỗ này?"
Lâm Thanh Sơn đi tới, cười hỏi.
"Không có gì cả, chỉ là đi dạo một vòng thôi.
Ở trên độ cao này, nhìn sông núi đại ngàn cảnh sắc đẹp đẽ, tôi cảm thấy thư thái hơn rất nhiều!" Ngụy Từ nói.
Anh ấy cũng muốn thể diện chứ, được rồi, làm sao có thể thừa nhận hắn dùng hết sức đi nhanh cả một chặng đường, nhưng chưa kịp đến Lâm Thanh Sơn đã đánh xong, trận cũng đã tàn rồi.
"Đúng vậy, lão Ngụy nhất định muốn đem ta đi dạo chung quanh, chao ôi, thật sự không có cách nào từ chối được mà..."
Hà Nguy Nhiên trông rất bất lực. Khi Lâm Thanh Sơn nhìn thấy Lão Hà và Lão Ngụy, bọn họ anh một câu tôi một câu, Lâm Thanh Sơn cũng nín cười, không để lộ ra ngoài. "Mà này, nhóc con cậu làm thế nào với vị chân thần kia của nhà họ Tôn núi Trường Bạch rồi?"
Sau đó, Hà Nguy Nhiên mới hỏi.
"Chỉ là phế đi của hắn nửa phần công lực, rồi để hai người nhà họ Tôn đưa hắn theo tới đây."
Lâm Thanh Sơn nhếch miệng chỉ tay ra sau lưng. Trên núi Lăng Thành có khách du lịch, không thích hợp làm hành động có ảnh hưởng lớn, Lâm Thanh Sơn mới đành để cho Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh mang theo vị cảnh giới chân thần của nhà họ Tôn kia, chuẩn bị đưa bọn họ về thẩm vấn.
Thế cho nên, Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh, cả người mồ hôi nhễ nhại, mang theo cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn và đi theo tốc độ của Lâm Thanh Sơn.
Bọn họ đã hai lần bị chậm lại phía sau, dù sao với thực lực của họ, theo kịp là chuyện cực kỳ khó. Hà Nguy Nhiên và Ngụy Từ ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó sững sờ, cuối cùng muốn bật cười ... T
uy nhiên, hai người họ vẫn giữ được hình tượng ổn trọng, cứ thế nhịn cười.
Suy cho cùng, lúc trước, làm sao bọn họ có thể nghĩ được tới chuyện cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn luôn kiêu ngạo vì võ học của mình, tự phụ mình đứng hàng đầu, hôm nay lại bại trong tay Lâm Thanh Sơn thảm hại đến vậy.
Bọn họ uất ức, nhưng lại không thể không nhịn xuống mà đi theo.
.........
Và cũng giống như Hà Nguy Nhiên và Ngụy Từ, khi biết rằng vị ở cảnh giới chân thần của núi Trường Bạch kia đến Đà Nẵng, mà nói ra một câu, "Lâm Thanh Sơn, lăn ra đây mà chịu chết đi", thì rất nhiều người đã đổ xô đến về phía núi Lăng Thành xem kịch vui có, lo lắng có, đơn thuần đi đến xem đấu cũng có.
Thế nhưng, khi bọn họ đến, trên đỉnh núi Lăng Thành, làm gì còn ai, đến cái bóng của cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn ở núi Trường Bạch, hay cả Lâm Thanh Sơn đều không thể thấy được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!