Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 89: Tôi chờ cậu từ rất lâu

Khu chung cư An Khánh.

Sau bữa cơm tối, Tô Uyên dẫn theo Tô Phi Tuyết đi xuống dưới lầu tản bộ, Lâm Bình đi theo.

Lâm Bình nắm tay trái của Tô Phi Tuyết, còn Tô Uyên nắm tay phải của cô bé, hai lớn một nhỏ, ba người cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ của chung cư, vừa đi vừa nghĩ.

Theo đó là tiếng cười êm tai giống như chuông đồng của Tô Phi Tuyết. Lúc này đã vào thu, gió thu dần dần nổi lên trong không khí, giống như mang theo chút gì đó tràn đầy sức sống.

Một hạt giống về gia đình đang lặng lẽ nảy mầm, hương vị hạnh phúc bao quanh lấy bọn họ.

Ba người đi tản bộ khoảng nửa tiếng, Tô Uyên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng phủi những chiếc lá rơi trên đỉnh đầu của Tô Phi Tuyết: “Phi Tuyết, ngày mai chúng ta sẽ tham dự buổi du lịch của trường học, cho nên tối hôm nay, chúng ta phải về sớm một chút để nghỉ ngơi. “Mẹ ơi, con biết rồi.” Tô Phi Tuyết gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Bình: “Cha ơi, ngày mai cha cũng đi a?" “Tất nhiên rồi.” Lâm Bình cười nói. “Yeah!” Lúc này Tô Phi Tuyết nhảy cẫng lên, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé đều là nụ cười. Tô Uyên đứng dậy, lại một lần nữa nắm tay Tô Phi Tuyết. “Khoan đã.”

Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Bình nhìn Tô Uyên, nhẹ nhàng nói. “Sao thế?” Tô Uyên hơi sững sờ, trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên nghi hoặc. “Trên tóc của cô cũng có lá rụng” Lâm Bình nhắc nhở.

Nghe thấy thế, Tô Uyên vươn bàn tay trắng nõn như ngọc của mình ra, phủi chiếc lá trên đầu mình xuống, nhưng không có gì.

Đúng lúc này, gió thu lại thổi đến, mái tóc đen xóa trên vai Tô Uyên tùy ý bay lên, lá rụng xuống tóc cô, chẳng những không bị thổi đi, ngược lại còn thêm lá mới. “Để tôi giúp cô.” Lâm Bình khẽ nói.

Sau đó, lần này, thế mà ma xui quỷ khiến, anh không chờ xem Tô Uyên có đồng ý hay không, chính là nâng tay phải lên, nhẹ nhàng giúp Tô Uyên phủi tóc, phủi đi hai chiếc lá trên tóc Tô Uyên.

Tô Uyên hơi sững sờ, ngay sau đó, trên gương mặt cô ửng đỏ.

Hành động này của Lâm Bình, giống như xoa đầu người yêu trong truyền thuyết.

Mặc dù không giống nhau, Lâm Bình chỉ đang giúp cô phủi đi lá rụng dính trên tóc, nhưng đối với Tô Uyên mà nói, tác dụng lại không có gì khác biệt.

Đối với việc Lâm Bình chưa được sự đồng ý của cô, đã đưa tay ra, cùng cô có tiếp xúc thân mật, vốn dĩ Tô Uyên nên tức giận, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, sắc mặt lạnh lẽo, lông mày nhíu chặt.

Nhưng lúc này đây, thái độ của Tô Uyên khác thường, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho tay Lâm Bình phủi qua tóc cô.

Không né tránh, cũng chẳng tức giận, chỉ có vẻ thẹn thùng của phụ nữ.

Sau khi phủi đi lá khô, Lâm Bình thu tay lại, trong lòng âm thầm tự trách mình quá xúc động, Lâm Bình đã làm tốt chuẩn bị nói xin lỗi vì hành động này của mình.

Thế nhưng khi anh lùi lại một bước, Lâm Bình lại phát hiện ra phản ứng của Tô Uyên không giống như những gì mình tưởng tượng.

Trên gương mặt của cô không có một xíu dấu vết tức giận nào, chỉ lộ ra đỏ ửng, lộ ra dịu dàng rung động lòng người, nhưng mang theo sự quyến rũ.

Tim Lâm Bình đập “thình thịch”. “Gió nổi lên, chúng ta nhanh về nhà, đừng để Phi Tuyết bị cảm.”

Đôi môi Tô Uyên khẽ mấp máy, nhẹ nhàng nói ra, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra. "Được.” Lâm Bình khẽ gật đầu.

Ba bóng người cùng nhau đi về nhà, đây vốn dĩ là cảnh tượng rất ấm áp, nhưng chưa đi được mấy bước, Lâm Bình đột nhiên nhíu mày.

Giống như tùy ý nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía bên tay phải, sau đó trong ánh mắt Lâm Bình hiện lên sự lạnh lẽo, chỉ là thoáng qua trong giây lát, sau đó biến mất như chưa từng xảy ra.

Rạng sáng, ba giờ.

Thời gian này, bình thường chính là lúc con người ta ngủ say nhất, cũng là lúc mà con người buông lỏng tính cảnh giác nhất, là thời điểm yếu ớt nhất.

Toàn bộ khu chung cư An Khánh đều rất yên tĩnh, chỉ có mấy căn phòng còn lóe lên ánh đèn. Nhớ *đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!

Mà lúc này một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên ngoài tường bao của khu chung cư, người này đương nhiên là Diệp Thành.

Sau khi Diệp Thành xuất hiện ở nơi này, anh ta cũng không lập tức leo tường đi vào.

Dựa theo sự quan sát của anh ta, nửa phút sau, nơi này sẽ có một người bảo vệ cầm theo đèn pin đi tuần tra.

Quả nhiên, nửa phút sau, một người bảo vệ khẽ ngâm nga đi đến. Mãi cho đến khi bóng dáng người bảo vệ này biến mất, Diệp Thành mới lùi lại mấy bước, mượn lực chạy lấy đà, sau đó nhảy lên một cái, hai chân đạp lên tường, bước hai bước, thân hình của Diệp Thành đột nhiên vọt lên cao.

Hai tay anh ta bám vào tường, hai tay và eo đồng thời phát lực.

Cơ thể Diệp Thành nhanh nhẹn như báo, vượt qua tường bao, đi vào trong khu chung cư An Khánh. Lúc rơi xuống đất, cũng chỉ phát ra một tiếng động rất nhỏ.

Sau đó Diệp Thành dễ dàng tránh đi tất cả camera giám sát trong chung cư, anh ta đi qua các góc chết của camera giám sát, đi đến trước tòa nhà của Tô Uyên.

Tất cả mọi việc đều rất thuận lợi.

Đúng, nên thuận lợi như vậy. Dù sao đây cũng chỉ là một chung cư cao cấp thông thường mà thôi, đối với Diệp Thành, một người lính ưu tú trong chiến đội lính đặc chủng Thần Long mà nói, việc này căn bản không có khó khăn gì.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng Diệp Thành lại có phần bất an. Đồng thời, loại cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt.

Loại trực giác này, trước khi Diệp Thành xuất ngũ, lúc anh ta chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, mấy lần đã giúp anh ta giữ lại mạng, tránh thoát khỏi nguy hiểm. Cho nên Diệp Thành không dám khinh thường.

Lúc này anh ta chuẩn bị rút đi.

Chỉ là lúc Diệp Thành đang chuẩn bị dựa vào thực vật màu xanh xung quanh làm yểm hộ, nhanh chóng rời đi, một giọng nói lại vang lên bên tai anh ta. “Tôi đã chờ cậu từ rất lâu.” “Bây giờ mới đến, có phải hơi muộn rồi không?"

Nhấn Mở Bình Luận