Nhưng ngay sau đó, Lâm Bình đã phản ứng lại, chế nhạo: "Có muốn tao phối hợp với mày chụp thêm vài tấm ảnh nữa không, để tránh mày phải photoshop, khỏi lười?"
Trong khi nói, Lâm Bình cũng tiến lên một bước về phía Đại Hắc Cẩu.
"Ý kiến hay đó ..." Đại Hắc Cẩu gật đầu, nhưng khi Đại Hắc Cẩu nhìn thấy Lâm Bình lại đang đi về phía mình, khuôn mặt của Đại Hắc Cẩu kia lại lộ ra vẻ mặt cảnh giác: "Thằng nhóc thối tha này, cậu muốn làm gì?"
"Tao muốn thử, kim thân của mày lợi hại, hay là kim thân của tao lợi hại hơn."
Lâm Bình cười nhẹ, lộ ra một hàng răng trắng, giống như một anh trai tỏa nắng ở nhà bên.
Tuy nhiên nụ cười này rơi vào trong mắt của Đại Hắc Cẩu, nhưng lại khiến Đại Hắc Cẩu rùng mình một cái.
Chỉ là
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Gâu!”
Đại Hắc Cẩu đột nhiên lao về phía Lâm Bình.
Như người ta hay nói, ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra tay sau thì chịu tai họa.
Khi Đại Hắc Cẩu lao về phía Lâm Bình, nó há miệng trong chậu máu và cắn về phía cánh tay của Lâm Bình.
"Mẹ nó, chó đúng là chó mà."
Lâm Bình lên tiếng chửi.
Lời này rơi vào tay của Đại Hắc Cẩu, Đại Hắc Cẩu càng thêm hung dữ.
Kết quả là
Trong vòng một giờ sau đó
Trong bán kính mười cây số, vô số người nghe thấy tiếng chó sủa, thậm chí còn gây ra nhiều lời phàn nàn.
.........
.........
"Như thế nào, có phục không?"
Lâm Bình dựa vào một cái cột, nhìn Đại Hắc Cẩu đang thở hổn hển, cười nói.
"Phục ông nội cậu."
Đại Hắc Cẩu hung dữ nhìn Lâm Bình, nhưng lần này, Đại Hắc Cẩu không lao lên nữa, mà mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, gần như không muốn nhúc nhích nữa.
Lúc này, dù là Lâm Bình hay Đại Hắc Cẩu, dáng vẻ của hai người đều không dễ nhìn cho lắm.
Một số lông chó trên cơ thể Đại Hắc Cẩu đã bị rụng mất, một bên mắt hơi sưng.
Về phần quần áo của Lâm Bình, rất nhiều chỗ đều bị móng chó hất tung, thậm chí cổ tay của Lâm Bình cuối cùng cũng để lại một dấu răng chó đen lớn.
Nhưng một người và một chó vẫn không quan tâm.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Nghe thấy phản ứng của Đại Hắc Cẩu, trên mặt Lâm Bình nở một nụ cười hiểu biết: "Mày phục ông nội tao cũng đúng đó, ông nội tao vẫn đang còn sống nè, ngay tại nhà họ Lâm của tỉnh Hà Nam thành phố Hải Châu nè, có cần tao đưa mày đi gặp không ?"
“Cút cút cút”
Đại Hắc Cẩu sửng sốt trong chốc lát, sau đó vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Thằng nhóc này, cậu xong đời rồi.” Đại Hắc Cẩu đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, lập tức lấy điện thoại di động trước ra lắc về phía Lâm Bình.
"Có vẻ như mày lại thèm ăn đòn rồi có đúng không?"
Lâm Bình không còn dựa vào cột nữa, mà đứng thẳng người, vặn vẹo cổ tay.
Khi nhìn thấy điều này.
Đại Hắc Cẩu lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, nó chỉ để lại dấu răng trên cánh tay của Lâm Bình, Đại Hắc Cẩu không bằng lòng.
Vốn dĩ muốn để lại thêm vài dấu răng cho Lâm Bình.
Ai sợ ai!
Nhưng.
Đó là vào thời điểm này.
Nhan Kha lại đột ngột xuất hiện.
"Thế nào? Có mệt không? Hay là ăn, uống, nghỉ ngơi thật tốt rồi tiếp tục chiến đấu?"
Nhan Kha không chỉ đến, mà còn mang theo rất nhiều thức ăn, theo miệng Nhan Kha, bàn tay ngọc bích tinh xảo của Nhan Kha quét nhẹ trong không khí, đột nhiên, Lâm Bình và Đại Hắc Cẩu ở giữa hai người Có một cái bàn lớn đủ chỗ cho mười người ngồi, trên bàn có đủ loại thịt nướng cũng như gà, đùi cừu nướng, bia, rượu trắng, rượu ngoại. ......
Vốn dĩ đã tràn đầy tinh thần quyết chiến, định dạy dỗ Đại Hắc Cẩu của Lâm Bình thật nghiêm khắc, sau khi nhìn thấy Nhan Kha mang đến nhiều thức ăn ngon như vậy, lại ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, sắc mặt Đại Hắc Cẩu liền Một sự thay đổi.
"Thằng nhóc thối tha, ăn xong tôi sẽ dạy dỗ cậu."
Vừa nói xong, Đại Hắc Cẩu lập tức lao tới cạnh bàn, há mồm, một đống thịt nướng rơi vào trong miệng.
Đại Hắc Cẩu lúc này giống như quý nhân nhai chậm rãi nuốt xuống, nhìn thoáng qua dư vị, lại đây dư vị một đám khác hưởng thụ.
Xem cảnh này.
Trên mặt Nhan Kha lộ ra một nụ cười nhẹ, đôi mắt đẹp của cô nhìn Lâm Bình.
Trước đây,
Khi Lâm Bình và Đại Hắc Cẩu đang chiến đấu với nhau bằng sức mạnh của kim thân, lúc đầu Nhan Kha có chút lo lắng, rốt cuộc thì thật giống như Lâm Bình và Đại Hắc Cẩu đã trở mặt với nhau.
Nhưng mà,
Không lâu sau,
Nhan Kha nhận ra rằng những lo lắng của mình là không cần thiết.
Mặc dù Lâm Bình và Đại Hắc Cẩu trông có vẻ chiến đấu dữ dội, nhưng cả Lâm Bình và Đại Hắc Cẩu vẫn rất giữ chừng mực.
Thậm chí có thể nói Lâm Bình đang cố ý giúp Đại Hắc Cẩu trút bỏ bất mãn.
Do đó, Nhan Kha đã bỏ đi giữa chừng.
Khi trở về, cô ấy đã mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.
Mà bây giờ, đúng như cô nghĩ, thức ăn đã đến, Đại Hắc Cẩu không có ý định quấy rầy Lâm Bình nữa.
Nhìn thấy ánh mắt của Nhan Kha, Lâm Bình Thâm duỗi tay ra và giơ ngón tay cái lên cho Nhan Kha, đột nhiên, nụ cười trên mặt Nhan Kha dày thêm.
Nhan Kha bị tia nắng chiếu vào càng thêm quyến rũ, càng trở nên cám dỗ.
Lâm Bình ngoảnh mặt đi.
Anh cũng bước đến bàn đầy thức ăn và ngồi xếp bằng.
Nhìn thấy vậy, Đại Hắc Cẩu trừng mắt nhìn Lâm Bình: "Xem ra những thức ăn này là của người yêu nhỏ của cậu, vậy tôi đây sẽ cho cậu một chút."
Nói xong, Đại Hắc Cẩu chia thức ăn trên bàn thành hai.
Thức ăn thịt ở phía Đại Hắc Cẩu, trong khi thức ăn chay ở phía Lâm Bình.
Lâm Bình: "......"
“Thanh Sơn, tôi đã trở lại Kim An.” Lúc này, Lâm Bình nhận được tin tức từ Chu Thanh.
Trước khi Lâm Bình có thời gian trả lời, Chu Thanh đã gửi một tin nhắn khác: "Thanh Sơn, Thiên cẩu đã yên tĩnh lại chưa?"
“Bây giờ nói đi, có chuyện gì thế này?” Lâm Bình đáp.
"Là như vậy......"
Chu Thanh đã dụ Đại Hắc Cẩu xé xác Berkeley hôi thối trước đó, nhưng cô ấy đã đẩy hết toàn bộ tội tình cho Lâm Bình và chỉ đơn giản nói là do Lâm Bình Làm.
Sau khi nhìn thấy tin tức, khóe miệng Lâm Bình giật giật.
Khó trách....
Với tính cách của Đại Hắc Cẩu, nếu lúc đó Lâm Bình lập tức quay lại, thì khéo có khi Đại Hắc Cẩu đã thật sự giết Lâm Bình rồi cũng nên.
May là còn trải qua thêm thời gian 2 ngày trung gian nữa đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!