“Hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa phải thề nguyền sống chết”
Đúng lúc đại hắc cẩu xuất hiện, đứng bên cạnh của Nhan Kha, ngẩng đầu nhìn trời, một vẻ mặt buồn bực theo thời gian.
“Hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa phải thề nguyền sống chết”
Nhan Kha thấp giọng nói, lặp lại một lần, sau đó làn thở dài nhẹ.
Cô và Lâm Bình có hoặc là có duyên nhưng mà không có phận .
Biết được Lâm Bình về Giang châu, nhà họ Tô đã tu họp, đứng đầu là ba gia tộc lớn của Giang châu cũng tụ hop. Nhưng mà đến đón Lâm Bình không phải là ai cũng không cũng đón được. Ngoài những người trong họ nhà họ Tô, ngay cả những người đứng đầu của ba gia tộc lớn đều tính toán đâu ra đấy cũng không quá số bàn tay.
Sau khi Lâm Bình và mọi người chào hỏi, Lý Dương Sinh và mọi người nhà họ tô , liền biết điều mà rút lui. Dù sao Lâm Bình về có chuyện gì họ cũng nghĩ không ra, nhất định là về đoàn tụ với vợ của anh .
Những người này chỉ cần lộ mặt ở trước mặt Lâm Thanh Sơn, để anh ta có ấn tượng, biết được ở Giang châu còn có những người này, biểu đạt họ có thái độ cung kính với Lâm Thanh Sơn. Nếu mà ở lâu hơn khó tránh khỏi sẽ làm người ta chán ghét.
Đối với sự biết điều của những người như là Lý Dương Sinh , Lâm Bình cũng rất vui vẻ , dù sao anh ra cũng không muốn lãng phí thời gian ở cùng những người này.
Anh ta về Hà Nam là muốn có đủ thời gian để ở bên cạnh Tô Uyên và Tô phi Tuyết , cùng lúc cũng về Hải Châu, đi thăm cha mẹ nuôi và Lâm Nhã.
“ đây là Nhan Kha, là bạn của anh”
Khi mà tất cả mọi người đã giải tán để thời gian cho gia đình của Lâm Bình và Tô Uyên, Lâm Bắc đã giới thiệu Nhan Kha cho Tô Uyên. Thật ra Tô Uyên sớm đã chú ý đến Nhan Kha rồi. Dù sao thì ngoại hình và khí chất trên người của Nhan Kha thì bất luận là chỗ nào cũng không thể bị xem thường được.
“ cô Nhan, xin chào, Tôi là Tô Uyên”
“ trên mặt Tô Uyên lộ ra nụ cười dịu dàng , đưa bàn tay mảnh mai về phía Nhan Kha.
“ xin chào, tôi là Nhan Kha” trên mặt Nhan Kha cũng lộ ra nụ cười, đưa tay nắm lấy tay của Tô Uyên. trước đây thường nghe Lâm Bình nhắc đến cô Tô, tôi còn rất hiếu kì, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, có thể làm Lâm Bình luôn luôn nghĩ tới, hôm nay gặp tôi liền biết là vì sao rồi”.
“ nếu đổi là Lâm Bình, sợ tôi đều không nỡ rời khỏi nhà”.
Giọng của Nhan Kha nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười, tạo cho người ta có một cảm giác rất thân thiết. Rất nhanh, hai người phụ nữ đã trò chuyện với nhau.
Lâm Bắc ôm Tô phi Tuyết đứng một bên, nhìn cảnh tượng này lại cảm thấy có chút kì lạ.
“ cha, chị này xinh quá” Tô Phi Tuyết được Lâm Bình ôm ở trong lòng, một đôi mắt to trong sáng nhìn Nhan Kha một lúc, đột nhiên ghé vào tai của Lâm Bắc nói.
“ chị?”
Nghe được cách gọi này, Lâm Bình sững người.
“đúng vậy, người chị rất xinh đẹp” Tô Phi Tuyết dùng lực gật đầu
“ Phi Phi đây là bạn của cha , không được gọi là chị nhé”
Tô Uyển cũng nghe được lời của Tô Phi Tuyết cũng đưa tay ra vuốt vuốt mũi của Tô Phi Tuyết, cười nhẹ.
“ Tô Phi Tuyết ngoan ngoãn gật đầu: “ vậy con có thể là dì xinh đẹp không?”
“ được “ Tô Uyên gật đầu cười.
“ dì, dì thật là xinh đẹp, dì và mẹ con là hai người đẹp nhất thế gian này”
Sau đó Tô Phi Tuyết cười ngọt ngào, khen Nhan Kha cũng không quên khen mẹ của mình. Khi Tô Phi Tuyết vừa nói xong điều này thì đã làm cho cả Nhan Kha và Tô Uyên đều cười.
“ Phi phi có thể để dì ôm con không?” lúc này Nhan Kha lên tiếng hỏi.
Đối với việc Tô Phi Phi gọi cô là dì, cô không có cái gì là cảm thấy không ổn, dù sao, theo nhận thức của Nhan Kha, cô kết giao cùng với Lâm Bình đích thực là cao hơn Tô Phi một thế hệ mà không cảm thấy, mà không cảm thấy bản thân cũng mới hơn hai mươi tuổi, bị người khác gọi là dì, rất khó tiếp nhận,
“ được ạ” nghe xong Tô Phi Tuyết liền cười, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm, đồng thời đưa hai tay nhỏ về phí Nhan Kha. Khi nhìn thấy điều này Nhan Kha lập tức vui vẻ đem Tô Phi Tuyết ôm vào trong lòng, chỉ là từ trước giờ cô chưa từng ôm đứa trẻ nhỏ, cho dù cô là một người mạnh của thần cảnh, cách thần thật một bước, nhưng mà lại khiến Nhan Kha lo lắng, sợ cô chỉ cần có gì không cẩn thận, sẽ làm rơi ngã Tô Phi Tuyết. may mà Nhan Kha hình như đã tìm được cách để ôm đứa trẻ.
Sau một nụ hôn với Tô Phi Tuyết, trên khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Nhan Kha có biết bao người thèm muốn ngay lập tức cười khúc khích.
“ Phi Phi , dì làm trò ảo thuật cho con xem, được không?” sau đó Nhan Kha nhìn Tô Phi Tuyết hỏi.
Đến xã hội hiện đại đã được mấy ngày rồi , không chỉ là con chó đen đã biết cách dùng điện thoại di động, lên mạng, mà Nhan Kha cũng hiểu được rất nhiều tin tức của xã hội hiện đại.
Vì vậy, Nhan Kha người ăn mặc như một cô gái thời thượng, có những lúc cũng biết được một số từ của xã hội hiện đại.
“ được rồi được rồi
Tô Phi Tuyết lập tức hưng phấn lên.
“ nhìn, Nhan Kha duỗi lòng bàn tay về phía Tô Phi Tuyết vừa nói: “ bây giờ có phải là cái gì cũng không cso?
“ vâng,” Tô Phi Tuyết gật đầu.
Nhan Kha cười nhẹ, khép lòng bàn tay mềm mại trắng như tuyết, siết thành nắm đấm, sau đó lại xòe ra, tèn tén ten , nhìn xem đây là cái gì?
“ woa, dì xinh đẹp, dì thật lợi hại”.
Tô phi tử lập tức trợn tròn mắt, vừa hưng phấn vừa nghi hoặc.
Trong bàn tay ngọc mảnh mai của Nhan Kha trống rỗng lúc này đã có một màu nâu sẫm dày bằng ngón tay cái, trông giống như một thanh gỗ. nhưng mà tất cả các góc đều được chạm khắc, trông khá tinh tế.
“ đồ này là quà gặp mặt của dì” nói xong Nhan kha đặt thanh gỗ tinh xảo trong tay mình vào bàn tay nhỏ bé của Tô Phi Tuyết.
Mà khoảnh khắc thứ này xuất hiện , đồng tử của Lâm Bình co lại ngay lập tức.
“ dì, mẹ con nói trẻ con không được tùy tiện nhận đồ của người khác” Tô Phi Tuyết nhìn thanh gỗ tinh xảo trong tay, trong lòng có sự thích thú nhưng Tô Phi Tuyết vẫn định đem đồ vật này trả lại cho Nhan Kha.
“ dì là bạn của bố, tặng con quà con có thể nhận , không tin, con có thể hỏi bố và mẹ, xem có thể nhận được khôn?”
Nhan Kha cười nói, hỏi.
Tô Uyên quay đầu nhìn Lâm Bình và Nhan Kha.
Tô Uyên còn không biết Nhan Kha lấy ra là đồ vật gì, nhưng Tô Uyên biết, đấy nhất định không phải là vật tầm thường, không thì Nhan kha không thể tặng Toô pHi Tuyết như một món quà gặp mặt được. Tô uyên đoán có thể là có liên quan đến võ đạo. Nhưng mà cụ thể giá trị thì Tô Uyển không có cách nào phán đoán được.
“ gỗ nuôi hồn chất lượng cao” mà Lâm Bình thì nhìn ra Nhan Kha tặng Tô Phi Tuyết cái gì.
Gỗ nuôi hồn rất khó kiếm, có thể nói là thị trường khó tím, mà gỗ nuôi hồn cao cấp càng khó tìm hơn có thể nói là vô giá trên thị trường.
Lâm Bắc cũng không ngờ, Nhan Kha có thể lấy vật quý hiếm đó tặng cho Tô Phi Tuyết
“ Phi Phi , con nhận đi, cảm ơn Di Nhan Kha” cuối cùng , Lâm Binh vẫn là gật đầu,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!