Chương 90: Đường Thanh Tâm phái cậu đến là
Hả? Ngay khi giọng nói này vang lên, trong chớp mắt, lông tơ trên người Diệp Thành dựng ngược. “Ai thế?” Đồng tử của Diệp Thành đột nhiên co rụt lại, nhỏ giọng quát.
Cơ bắp trên người anh ta bắt đầu dùng mắt thường không thể thấy được, nhanh chóng rung lên.
Đây là một loại biểu hiện khi Diệp Thành đã tiến vào tình trạng báo động cao, cũng đại biểu cho việc anh ta có thể làm ra phản ứng nhanh và chính xác nhất bất kỳ lúc nào, bộc phát ra lực công kích mạnh nhất.
Lúc này, một bóng người từ trong góc rẽ bước ra, từng bước, từng bước một, không nhanh không chậm, giống như đang đi bộ nhàn nhã.
Nhưng chiếc ủng chiến được làm bằng chất liệu đặc biệt kia, lúc giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng động truyền đến tại Diệp Thành, lại giống như từng nhát dao đâm vào tim anh ta.
Người này, anh ta không đấu lại được!
Trong nháy mắt, Diệp Thành đã có phán đoán, hơn nữa, loại phán đoán này khiến cho Diệp Thành cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Một mảnh đất Hải Châu nho nhỏ, lại xuất hiện một nhân vật khiến anh ta cảm thấy e sợ, hơn nữa trùng hợp để anh ta gặp phải.
Trong nháy mắt Diệp Thành đã hiểu rõ, vì sao trong lòng của anh ta đột nhiên cảm thấy bất an.
Sau khi làm ra phán đoán, Diệp Thành không chút nào dừng lại, cũng không muốn cùng đối phương giao chiến, hiện tại anh ta muốn nhanh chóng rút lui, tranh thủ thoát thân.
Thế nhưng ngay khi hai chân của Diệp Thành chuẩn bị phát lực, chuẩn bị muốn bộc phát, một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Diệp Thành!” Lần này chỉ đơn giản là hai chữ, giọng nói cũng không tính là lớn, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Nhưng mà sau khi nghe xong hai chữ này, cả người Diệp Thành run lên, gần như theo bản năng ưỡn ngực, ngẩng đầu, đáp: “Có!” “Được lắm, xem như cậu còn nhớ rõ tôi.”
Lâm Bình đi ra, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngầm, chỉ là trong nụ cười này mang theo vẻ lạnh lùng. “Huấn... Huấn luyện viên.
Cả người Diệp Thành cứng ngắc, đồng tử trừng to, đứng ngay tại chỗ, khẽ nhếch miệng, lời nói lắp bắp.
Đã từng, mỗi lần nhìn Lâm Bình, trên mặt Lâm Bình đều được ngụy trang cẩn thận, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của anh, chỉ biết đối phương chính là huấn luyện viên của mình.
Vì thế lúc nhìn thấy ảnh chụp, Diệp Thành mới không nhận ra Lâm Bình.
Nhưng lúc này gặp được Lâm Bình, trong nháy mắt Diệp Thành đã nhận ra, trong lòng anh ta nhấc lên sóng to gió lớn. “Đường đường là người lính ưu tú nhất của chiến đội lính đặc chủng Thần Long, thế mà sau khi xuất ngũ lại bắt đầu làm công việc sát thủ, rất giỏi, giỏi lắm!”
Lâm Bình vẫn rất bình tĩnh, nhưng ý lạnh trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
Liên tục mấy chữ giỏi lắm, nghe vào trong tai Diệp Thành, lại khiến cho Diệp Thành cảm thấy cả da đầu tê dại.
Trong nháy mắt anh ta nhớ đến quãng thời gian huấn luyện ma quỷ kia, nhất thời, Diệp Thành không rét mà run. “Tôi... Tôi không phải sát thủ”
Diệp Thành cúi đầu, cả người vẫn run rẩy như cũ, chẳng qua lần này không phải là vì tiến vào cảnh giác cao độ, mà chính là do quá sợ hãi.
Giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, đúng lúc bị người lớn bắt được, lúc này đang thấp thỏm lo âu chờ bị người lớn trong nhà trách cứ và xử phạt. “Cậu không phải sát thủ, vậy cậu đến đây làm gì?”
Lâm Bình ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Thành. “Tôi... Tôi đến để bắt cóc anh." Diệp Thành có chút run rẩy nói, anh ta không dám nói dối, đương nhiên, đối mặt với Lâm Bình, Diệp Thành cũng sẽ không nói dối. “Bắt cóc tôi?” Lâm Bình khẽ cười mỉa một tiếng: “Vậy cậu có biết hay không, nếu như tôi không nói trước, lúc này, có lẽ cậu đã là một cái xác."
Tuy Diệp Thành đã từng là binh lính ưu tú của chiến đội lính đặc chủng Thần Long, nhưng nếu như không phải Lâm Bình tự mình dặn dò người của anh, anh muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lại dám to gan lớn mật như thế. Thành viên tổ chức Ám Dạ tuyệt đối sẽ không để mặc cho Diệp Thành đi vào khu chung cư An Khánh. C*ập nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Sau khi Diệp Thành xuất hiện ở bên ngoài khu chung cư An Khánh, anh ta đã bị người của tổ chức Ám Dạ theo dõi, chỉ là Diệp Thành không phát hiện ra mà thôi.
Thanh Sơn là tổ chức thần bí nhất trong nước, thành viên trong đó không ai không có bản lĩnh hơn người.
Cho dù chỉ là một thành viên bình thường của tổ chức Ám Dạ dưới tay Chu Thanh cũng có thực lực của binh lính ưu tú nhất trong chiến đội lính đặc chủng, thậm chí là còn vượt xa.
Nghe thấy thế, cả người Diệp Thành run lên. Nếu huấn luyện viên đã nói như thế, đương nhiên sẽ không phải là giả.
Lúc này sống lưng của Diệp Thành đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt hết. “Đường Thanh Tâm phải cậu đến?” Lâm Bình lại hỏi. Diệp Thành gật đầu, anh ta không dám giấu diếm. “Cậu bắt đầu làm việc cho cô ta từ lúc nào?” “Từ hai ngày trước, đây là lần đầu tiên. Diệp Thành vội vàng giải thích: “Tôi đã nói với cô ta, tôi sẽ không làm chuyện mất hết nhân tính, cũng sẽ không giết người đốt nhà, cô ta nói, bởi vì anh đánh gãy tay anh họ của cô ta, cho nên muốn tôi trói anh qua đó, để bọn họ xả cục tức là được.
Nghe xong, hơi lạnh trên người Lâm Bình mới thoảng dịu đi.
Nếu như Diệp Thành vì kiếm tiền mà làm ra loại chuyện mất hết nhân tính, Lâm Bình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. “Nguyên nhân.” “Em gái tôi bị bệnh nặng, thiếu tiền chữa trị. “Bao nhiêu?” “Đoán chừng cần khoảng ba tỷ rưỡi.
Nói đến đây, vẻ mặt của Diệp Thành có phần nặng nề. Nếu Lâm Bình chính là huấn luyện viên, nhiệm vụ lần này tương đương thất bại, cho dù có thể thành công, anh ta cũng không dám nhận.
Nhưng em gái vẫn cần tiền làm phẫu thuật. “Tất cả chi phí, tôi sẽ thanh toán.” Lúc này Lâm Bình nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Thành: “Cậu trở về thay tôi chuyển lời cho Đường Thanh Tâm, ba lần cơ hội đã mất đi hai, bảo cô ta nắm chắc lấy lần cuối, sau lần thứ ba, chính là lúc tôi xử lý cô ta.”