Vốn dĩ Tôn Thái Hư, người có vẻ mặt bình tĩnh, có ý thức kiểm soát sinh tử của Lâm Bình, thấy anh ta còn chưa nói xong, Lâm Bình đã lập tức ra tay.
Biểu hiện của Tôn Thái Hư ngay lập tức trở nên xấu xí.
"Vì mày rất nóng lòng muốn chết, vậy bản toạ sẽ giúp mày."
Tôn Thái Hư hừ lạnh một tiếng, ông ta vỗ nhẹ tay, một cầu vồng vàng vọt ra khỏi bầu trời.
"Bùm!"
Trong khoảnh khắc, cây rìu và dải cầu vồng đầy sắc vàng Tôn Thái Hư va vào nhau, tạo ra âm thanh rúng chuyển.
Khoảng không xung quanh hai người không ngừng rung chuyển, và nhiều cây cối, hoa lá và thực vật trên núi Quên Sầu bắt đầu run rẩy.
Tuy nhiên, giây phút tiếp theo,
Tôn Thái Hư trên mặt vẫn mang theo vẻ khinh thường lạnh lùng, lại thay đổi vẻ mặt, hắn vốn tưởng rằng lúc đầu Lâm Bình biểu hiện là chân thần cảnh gian đoạn đầu , nhưng anh khá may mắn, lần bế quan cuối cùng cũng thành công. Đột phá đến giai đoạn cưới của chân thần cảnh.
Ở giai đoạn cuối của chân thần cảnh, khi đối phó với giai đoạn đầu của chân thần cảnh, như vậy còn chưa đủ dễ dàng sao?
Ngay cả sau khi nhìn thấy Lâm Bình, Tôn Thái Hư vẫn hối hận vì ông cho rằng mình không cần phải hợp nhất với các chân thần cảnh của các thế lực lớn khác để bao vây Lâm Bình.
Chỉ vì lúc đó, con trai ông là Tôn Bắc Linh đã chết trong tay của Lâm Thanh Sơn.
Tôn Bắc Linh tuy chưa đột phá đến trung giai của chân thần cảnh, nhưng hắn cũng gần bằng trung giai chân chính, muốn giết được Tôn Bắc Linh thì ít nhất phải có thực lực của chân thần cảnh trung kỳ, thậm chí còn mạnh hơn.
Dù sao thì Tôn Bắc Linh cũng có chỗ dựa trong tay, đánh không được thì chạy, nhưng Sun Beiling còn không thể bỏ chạy, điều này khiến Tôn Thái Hư càng đánh giá quá cao sức mạnh của Lâm Thanh Sơn.
Ngoài ra, Sun Beiling còn nói với ông ta rằng Lâm Thanh Sơn này là một người dị thường,ở loạn thế này mà còn có sức mạnh dị thường, anh ta cũng phải có vận may lớn.
Và vì thế mà Tôn Thái Hư đã vượt đại dương chạy về phía Tây, nói rõ mối đe dọa của Lâm Thanh Sơn với mọi người, đồng thời nhờ các chân thần cảnh của một số thế lực lớn đến trấn áp Lâm Bình.
Tuy nhiên.
Sau khi đến nơi, Tôn Thái Hư phát hiện ra rằng khi Lâm Thanh Sơn làm lộ ra sức mạnh của mình, anh chỉ là đạt cảnh giới của giai đoạn đầu chân thần cảnh, điều này khiến Tôn Thái Hư bị sốc.
Tôn Thái Hư tự tin rằng ngay cả khi Lâm Bình có may mắn lớn lấy được dị thường, anh cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh chỉ ở giai đoạn đầu của chân thành cảnh, với sách mạnh chân thành cảnh hậu giai của mình, ông ta chẳng phải thừa sức đánh chết anh hay sao?.
có thể.
Sau khi thật sự ra tay, khuôn mặt tự tin của Tôn Thái Hư đột nhiên thay đổi.
Nhìn thấy ông ta ra một đòn, không những không đánh bại được chiếc rìu mà Lâm Thanh Sơn đã đánh ra, mà chiếc rìu của Lâm Thanh Sơn còn đập vỡ ánh cầu vồng vàng ông ta bắn lên không trung.
Rìu tao ra ánh sáng vẫn chưa tan rã, tiếp tục chém về phía hắn.
"Làm sao có thể?"
Tôn Thái Hư trong lòng có chút hãi.
Tuy nhiên, dù có chút thất thố nhưng Tôn Thái Hư vẫn dùng lòng bàn tay bắn lại một lần nữa. Nguồn gốc mạnh mẽ của chân thần cảnh giai đoạn cuối vụt ra, biến thành một dấu móng vuốt, và trực tiếp chộp lấy cây rìu mà Lâm Bình đã chặt ra.
"Ha!"
Lần này, Tôn Thái Hư cuối cùng cũng đánh bại được chiếc rìu mà Lâm Bình đã chém ra.
nhưng,
Trên mặt Tôn Thái Hư không có một chút vui mừng.
Ngược lại, khó có thể thấy được cực hạn.
Hắn là cường giả chân thần cảnh hậu giai, thống trị tuyệt đối, Lâm Thanh Sơn chỉ là một gã Chân Thần cảnh sơ kỳ, tuy rằng không biết hắn đã dùng phương pháp gì để giết chết con trai mình, nhưng cho dù là dùng phương pháp nào đi chăng nữa. Nó không thể thay đổi sự thật rằng Lâm Thanh Sơn chỉ là chân thần cảnh sơ kì.
Nhưng, mặc dù ông ta là một kẻ cường giả ở chân thần cảnh hậu kì. Đối mặt với đòn tấn công của chân thần cảnh sơ kì, ông ta không những không phá được đòn tấn công của đối thủ, mà ngược lại còn bị đối thủ hạ gục, đã vậy ông ta còn phải đánh ra hai đòn mới chặn lại đươc một đòn của đối phương?
Thật xấu hổ
Tuy nhiên.
Một chiếc rìu ánh sáng bị anh ta nghiền nát trong không khí, Lâm Bình lại đánh nó ra một lần nữa mà không cần đợi phản ứng của Tôn Thái Hư.
Nó vô cùng chắc chắn, trông không có gì nổi bật, nhưng lại chứa đựng gần như sức mạnh mở ra thế giới.
Lần này, Tôn Thái Hư không còn do dự nữa, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
"Thanh kiếm này tên là" Thái Hư "!"
Tôn Thái Hư chém ra chỉ bằng một đường kiếm, ông ta không dám bất cẩn, như để cứu thể diện, thanh kiếm của Tôn Thái Hư hoàn toàn khống chế được nguồn gốc mạnh mẽ của nó. Khi nó xuất hiện, nó mang đến một ánh sáng kiếm giống như thác nước.
Tỏa sáng trong khoảng không, năng lượng kiếm theo chiều dọc và chiều ngang.
"bùm!"
Lần này, Tôn Thái Hư cuối cùng cũng khôi phục được sắc mặt, chỉ với một nhát kiếm, chiếc rìu mà Lâm Bình một lần nữa đánh ra, bị tiêu diệt trong khoảng không.
Thậm chí, còn nhiều hơn thế.
Khóe miệng Tôn Thái Hư gợi lên một tia giễu cợt.
Điều này là bình thường.
Dù Lâm Thanh Sơn có mạnh đến đâu, cũng chỉ là sơ kỳ Chân Thần cảnh, làm sao có thể là đối thủ của hắn.
"Lại cắt!"
Tôn Thái Hư không do dự, anh đưa ra trường kiếm Thái Hư một lần nữa. Thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, sức mạnh kinh ngạc, xuất hiện trở lại, và tấn công hướng nơi Lâm Bình đang ở.
Tất nhiên.
Khi thanh kiếm được chém ra.
Ngừơi đâu?
Tôn Thái Hư phát hiện ra rằng nơi Lâm Thanh Sơn đang đứng ban đầu không có một nửa hình bóng của anh.
Anh biến mất một cách âm thầm.
"Tôn lão tổ, cẩn thận!"
Đúng lúc này, giọng nói "Tiêu Ân" từ Mễ Quốc đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, giữa lần lật lòng bàn tay của Tô Ân, một luồng sáng bạc được anh bắn ra và đi thẳng về phía sau Tôn Thái Hư.
"Lâm Thanh Sơn? !!!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!