Chương 92: Vợ
Loại xúc cảm mềm mại này, giống như ở trên mặt hồi bình tĩnh không một gợn sóng, đột nhiên lại ném một cục đá vào trong đó.
Ở trong lòng Lâm Bình nhấc lên vô số gợn sóng. “Cô đã kết hôn rồi ư?”
Ngay lúc Tô Uyên ôm cánh tay Lâm Bình, giới thiệu với người đàn ông kia xong, người đàn ông họ Trần ngoài ba mươi tuổi với khí chất bất phàm kia, sắc mặt của anh ta đột nhiên cứng đờ.
Tô Uyên khẽ gật đầu, đồng thời nhỏ giọng nói với Lâm Bình: “Anh ta tên là Trần Hưng Phong, đã làm phiền tôi một khoảng thời gian."
Thấy Tô Uyên gật đầu, trong nháy mắt, sắc mặt của
Trần Hưng Phong trở nên khó coi.
Chẳng qua sắc mặt của anh ta nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, sau đó đi về phía Lâm Bình, thậm chí trên mặt của anh ta còn mang theo nụ cười: “Chào anh, tôi là Trần Hưng Phong, tôi và cô Tô là người quen, tôi thế mà không biết cô Tô đã kết hôn từ khi nào?”
Trong lúc nói chuyện, Trần Hưng Phong đưa tay về phía Lâm Bình.
Lâm Bình lạnh nhạt nhìn anh ta, khóe miệng nở một nụ cười khẩy không dễ phát hiện ra, đồng thời cũng đưa tay ra, bắt tay với Trần Hưng Phong, nhưng không trả lời vấn đề của anh ta, mà ngược lại nói: "Chào anh, tôi là chồng của Tô Uyên, Lâm Bình. “Rất vui được làm quen với anh.” Trần Hưng Phong cười, chỉ là nụ cười mang theo hương vị âm hiểm.
Anh ta nắm chặt tay Lâm Bình, bắt đầu dùng sức.
Tuy anh ta không phải là người luyện võ gì, nhưng thường xuyên tập gym, sức lực lớn hơn người thường rất nhiều lần, anh ta có lòng muốn hạ thấp uy thế của Lâm uy Bình xuống.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt khi Trần Hưng Phong bắt đầu dùng sức, nụ cười âm hiểm trên mặt anh ta đã cứng đờ.
Ngay sau đó, tay của hai người tách ra, giống như chỉ là hai người lễ phép bắt tay chào hỏi nhau.
Chỉ là sau khi tách ra, tay phải của Trần Hưng Phong không nhịn được hơi run lên.
Nếu như nhìn kỹ, chính là có thể nhìn thấy, sắc mặt của Trần Hưng Phong hơi tái nhợt, trên trán còn chảy mồ hôi lạnh.
Sau khi bắt chuyện, Tô Uyên và Lâm Bình dẫn theo Tô Phi Tuyết đến một quán cà phê Starbucks ở gần đó.
Gọi cho Tô Phi Tuyết một phần bánh ngọt nhỏ mà cô bé thích ăn, sau đó lại gọi hai cốc cà phê, chờ đến chín giờ. “Phi Tuyết và con gái của Trần Hưng Phong là bạn cùng lớp, năm ngoái, trong một lần hoạt động của trường, tôi và Trần Hưng Phong có quen biết nhau, anh ta đã ly hôn. Sau đó nhìn thấy một mình tôi dẫn theo Phi Tuyết, lập tức điên cuồng theo đuổi tôi một khoảng thời gian, khiến cho tôi cảm thấy phiền chán, sau đó tôi đã xóa zalo của anh ta, cộng thêm sự nghiệp của anh ta không ở Hải Châu, chỉ ngẫu nhiên với quay về bên này, cho nên tôi vẫn luôn cố gắng tránh anh ta, không nghĩ đến hôm nay lại gặp ở đây.
Ngồi bên trong quán cà phê Starbucks, nhìn Tô Phi Tuyết ăn bánh ngọt, một lát sau, Tô Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Bình ở đối diện, khẽ nói.
Sau khi nói xong, sắc mặt của Tô Uyên lại có phần không được tự nhiên, làm sao lại giống như cô làm sai chuyện gì, đang phải giải thích với Lâm Bình.
Lâm Bình cười nói: “Hiện tại cô là người đã có chồng, chỉ cần anh ta hơi biết điều, sẽ không đến làm phiền cô nữa.”
Nghe thấy vậy, Tô Uyên trợn mắt nhìn qua Lâm Bình, nhất là chữ “chồng” kia, làm cho sắc mặt Tô Uyên hơi đỏ, càng thêm không được tự nhiên.
Mà lúc này, Tô Phi Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên khỏe môi của cô bé còn dính xíu bánh ngọt, hưng phấn nói: “Mẹ ơi, hình như mẹ còn chưa từng gọi cha là “chồng” đâu?” “Cha à, cha cũng chưa gọi mẹ là “vợ”, hai người như thể là không đúng.” Sau khi nói xong, Tô Phi Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Bình, giọng nói non nớt đáng yêu. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nh*anh nhất
Đôi mắt to tròn đẹp như ngọc trai đen, hơi chớp mắt, vẻ mặt rất đáng yêu. “Bởi vì cha mẹ có tên, cha mẹ đều gọi thẳng tên. Tôi Uyên xoa đầu cô bé, cười nói. “Thế nhưng con muốn cha mẹ cũng gọi như thế. Tô Phi Tuyết chớp mắt, làm nũng, trên mặt tràn đầy chờ mong.
Dáng vẻ đáng yêu kia khiến cho người ta gần như không thể từ chối.
Tô Uyên khẽ nhếch môi, vốn dĩ dự định từ chối yêu cầu vô lý này của Tô Phi Tuyết, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của cô nhóc, lời đến khóe miệng, Tô Uyên lại nói không nên lời.
Một lúc sau, Tô Uyên bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Bình, nhẹ giọng nói: “Anh gọi... “Ồ?” Vẻ mặt Lâm Bình hơi rung động. “ồi cái gì mà ồ, anh không nghe thấy Phi Tuyết nói gì à?” Tô Uyên trừng mắt nhìn thoáng qua Lâm Bình. Lời Tô Phi Tuyết nói, Lâm Bình đương nhiên nghe thấy. Anh cũng sẵn lòng thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của Tô Phi Tuyết.
Chỉ là ở trong mắt Lâm Bình, loại chuyện này Tô Uyên sẽ từ chối, dù sao nói thì đơn giản, nhưng lúc gọi lên thì có phần mập mờ.
Lâm Bình thật sự không nghĩ đến, Tô Uyên thế mà không từ chối.
Chẳng qua nếu Tô Uyên đã không từ chối, Lâm Bình đương nhiên sẽ không nhăn nhó gì, lúc này thốt lên: “Vợ à”
Nghe thấy cách gọi này, Tô Phi Tuyết vỗ tay cười vui vẻ, còn mặt Tô Uyên thì đỏ ửng, một lần nữa trừng mắt nhìn Lâm Bình.