"Tôn!"
Chính vào lúc này, phía xa xuất hiện một ít chân linh, chỉ trong vài giây đã phóng qua khoảng cách mấy dặm mà lao tới.
Lúc Tôn Thái Hư bay ra, một người trong số họ bộc phát một nguồn sức mạnh và trực tiếp tiếp lấy Tôn Thái Hư đang bay ra ngoài.
Giữ lão ta trên không.
Để lão rơi xuống mặt biển.
Vào lúc này, Tôn Thái Hư, người đang vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên bị kích động.
Trước lão còn tưởng rằng không có đường lui, cũng bởi vì trước đó sợ hãi Lâm Thanh Sơn muốn chạy trốn, cho nên cũng không có chủ động đánh nhau, cho nên mới bị Lâm Thanh Sơn đánh trọng thương.
Lão rất không can tâm.
Nhưng vào lúc tuyệt vọng này.
Lão đã thấy gì đó?
Lão ta thực sự đã nhìn thấy ... nhiều các chân thần cảnh từ Giáo Đình, A Kì Lai Đặc, dãy An Đệ Kì, Đồ Đằng cổ địa, Thiên đàng chư thần ...?
Hơn nữa, mỗi một chân thần cảnh đều đã ở cảnh giới hậu kì!
Ngay lúc này.
Tôn Thái Hư gần như nghĩ rằng mình bị lóa mắt.
Bằng không thì làm sao có thể ngay lúc này, họ lại có thể xuất hiện, cứu mạng lão vào thời khắc sinh tử nguy cấp.
"Các người sao lại ở đây?"
Tôn Thái Hư vui mừng khôn xiết.
Lão đã thấy hy vọng.
Rất lâu trước đó, sau khi trốn thoát khỏi núi Quên Sầu, Tôn Thái Hư muốn liên lạc với Giáo Đình, Thiên đàng chư thần và các bên khác để thông báo cho họ về kết quả của trận chiến ở núi Quên Sầu tấn công và giết chết Lâm Bình.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là nhờ họ giúp đỡ.
Tôn Thái Hư cảm thấy rằng chỉ cần lão nói với các bên, các vị chân thần cảnh của họ đều đã chết trong tay của Lâm Thanh Sơn, và sau đó nói với họ về sức mạnh gần như bất khả chiến bại và kim thân đại thành của Lâm Thanh Sơn, bất kể đó là phe nào đều không thể bỏ qua, nhất định sẽ phái người ra ngoài.
Ngay cả khi không phải để giải cứu lão ta.
Cho dù là chỉ để trả thù cho Lâm Thanh Sơn vì thể diện, hoặc hoàn toàn xóa bỏ mối đe dọa lớn này , hoặc để thèm muốn những bí mật của Lâm Thanh Sơn, họ đều sẽ không thể bỏ qua cho hắn ta.
Chỉ cần cử người ra đối phó với Lâm Thanh Sơn, họ sẽ cải trang giải cứu lão ta.
Chỉ là
Tính toán của lão ta từ đầu đến cuối đều rất tốt.
Lão cũng muốn nhờ tất cả các bên giúp đỡ.
Thế nhưng
Tôn Thái Hư vậy mà không thể liên lạc với họ.
Vì ở quá xa và Tôn Thái Hư không có các công cụ liên lạc hiện đại nên không thể liên lạc được với đối phương, đây chính là điều khiến Tôn Thái Hư bỏ cuộc và chỉ có thể nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng Tôn Thái Hư chưa bao giờ nghĩ rằng.
Tại thời điểm này.
Những người này sẽ xuất hiện.
Nhưng mà, bởi vì quá hưng phấn, lão lại trực tiếp phun ra một ngụm máu, trong nội tạng máu tươi rất nhiều.
Ngay dưới cú đấm của Lâm Bình, lão cũng cố hết sức chống cự nên cũng giải tỏa được rất nhiều uy lực từ cú đấm của Lâm Bình.
Nhưng một chưởng này của Lâm Bình, vẫn đánh thủng nội tạng của lão. Đánh vỡ toàn bộ lồng ngực của lãi, làm cho toàn bộ thân thể đều bị thương rất nặng.
Chỉ là, dù sao ở giai đoạn chân thần cảnh hậu kì, nên lão cũng không có yếu ớt như mấy tên cùng lão đến lúc trước, chỉ có chịu một chưởng mà đã lăn ra chết, dưới cú đấm của Lâm Bình, lão ta chỉ là toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị đánh hỏng, mất đi toàn bộ lực chiến đấu chứ không chết..
Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là khá hơn chút nào đó thôi.
Nếu những quân tiếp viện này không đến kịp thời, nếu lão không chống đỡ kịp thời, mà chịu thêm một chưởng của Lân Thanh Sơn thì hậu hoạ thật sự khó lường.
Lão ta nào có thể chịu thêm một cơn gió nhẹ nào nữa.
Nếu không thì chỉ có chết.
"Tôn, chăm sóc vết thương của ngươi, Lâm Thanh Sơn cứ giao cho chúng ta!"
Lúc này, tổng cộng có năm vị chân thần cảnh hậu kì xuất hiện bên cạnh Tôn Thái Hư, một trong số họ nhìn Tôn Thái Hư và nói với vẻ mặt hoà nhã.
Đồng thời, năm người họ cũng bảo vệ Tôn Thái Hư sau lưng họ.
Động thái này càng khiến trái tim của Tôn Thái Hư lắng xuống.
Tôn Thái Hư không kìm được mà phun ra một màn sương máu khác, khiến sắc mặt của lão tái nhợt đến cực điểm, giống như khuôn mặt của một người đã chết vậy. Lão nhanh chóng bắt đầu lấy tinh hoa sinh mệnh từ trong không gian ra tự mình sử dụng. Cố tranh thử thời gian trị thương.
Ở bên kia.
Sau khi Lâm Bình đánh Tôn Thái Hư bị thương nặng chỉ bằng một chưởng, anh đã không đuổi theo.
Thay vào đó, lòng bàn tay đặt trên vai Mạnh Tinh Tuyết.
Trước đó, vai của Mạnh Tinh Tuyết gần như đã bị Tôn Thái Hư xuyên thủng. Mặc dù Tôn Thái Hư chỉ vô thức nắm lấy trong cơn thịnh nộ, Mạnh Tinh Tuyết là một võ sĩ hướng nội nhỏ bé, thậm chí kể cả Tôn Thái Hư không dùng nhiều vũ lực, đó vẫn không phải là điều mà Mạnh Tinh Tuyết có thể chịu đựng được.
Vai phải của Mạnh Tinh Tuyết đẫm máu, gần như bị phá hủy hoàn toàn.
Nhưng sau khi lòng bàn tay của Lâm Bình đặt lên vai, sức mạnh bản nguyên bao phủ vết thương của cô, vết thương trên vai Mạnh Tinh Tuyết hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cảm nhận được cảm giác bỏng rát từ lòng bàn tay của Lâm Bình, khuôn mặt của Mạnh Tinh Tuyết đỏ bừng, lúc này cô thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau trên vai.
Mạnh Tinh Tuyết thực sự gần như nghĩ rằng Lâm Bình không quan tâm đến sự sống chết của cô.
May mắn thay, lúc này Lâm Bình đang cứu cô, cô nhận ra rằng Lâm Bình không phải không quan tâm đến sự sống chết của cô mà chỉ che giấu Tôn Thái Hư bằng một vở kịch.
Tôn Thái Hư đang ở trong một mớ hỗn độn.
Đây là cách để cứu cô an toàn.
Bằng không, nếu như Tôn Thái Hư trực tiếp giết cô chỉ là chuyện trong chốc lát,Lâm Bình có lẽ không kịp cứu cô ấy.
Suy nghĩ về điều này.
Đôi mắt Mạnh Tinh Tuyết nhìn Lâm Bình, trong đó có một tia xúc động.
Ngày đó,
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!