Việt Nam.
Giang Bắc.
Giang đô.
"Đại cẩu, ta dẫn ngươi đi mua đồ ăn ngon, ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, không thể tùy tiện cắn người, cũng không được hung dữ.
Tô phi tuyết bước ra khỏi nhà, rồi nói với con chó.
Đôi mắt của con chó sáng lên, không ngừng lắc lơ cái đầu.
"Đại cẩu, ta nói với ngươi..."
Trên đường đi, Tô phi tuyết không ngừng nói chuyện với con chó đen, nói về một số chuyện của trẻ con, nhưng con chó đen to lớn, có đuôi luôn hướng lên trời, vẫn rất kiên nhẫn, như thể nó rất nghe lời. cảm thấy những gì cô bé nói rất thú vị.
Cuối cùng cô bé mua rất nhiều đồ ăn vặt ngon, sau đó chia một nửa cho con chó, một người một chó, vừa đi vừa ăn trông rất vui vẻ.
Người bảo mẫu luôn đi theo cùng vẫn rất tò mò về việc làm thế nào mà một cô bé dễ thương như Tô Phi Tuyết có thể vui đùa với một con chó lớn như vậy.
Hơn nữa, trước đây, vệ sĩ của cô bé thường bí mật theo cô, nhưng ngày nay họ lại không theo dõi, có vẻ như gia tộc Tô rất an tâm khi Tô phi tuyết, công chúa nhỏ cao quý nhất của nhà họ Tô, có con chó này bên cạnh.
Nếu không phải chỉ là để cô bé lấy đồ ròi bà đi ra thanh toán, thì có lẽ cũng chẳng cần bà đi cùng.
"Mẹ, nhìn con chó đen to lớn kia, thật là xấu xí, không đáng yêu bằng chúng ta."
Một người mẹ và con trai đi ngang qua, có một cậu bé khoảng năm hoặc sáu tuổi chỉ vào con chó đen lớn và nói.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của con chó đen lớn lập tức thay đổi.
"Này, đã nói là không được hung dữ, không được cắn người."
Ngay khi con chó đen lớn thay đổi sắc mặt, Tô Phi Tuyết đưa tay ra và chạm vào lưng con chó để nó không nổi giận.
Con chó đen lại cười toe toét và liếc nhìn cô bé.
Khi con chó đen lớn chuẩn bị rời đi cùng với Tô Phi Tuyết, cô bé bước đến với cậu bé: "Cậu vừa mắng con chó của tôi, và tôi muốn cậu xin lỗi nó."
Cậu bé liếc nhìn và khịt mũi: "Xấu thì nói xâu, ta sẽ không xin lỗi."
Vừa nói, cậu bé vừa định kéo mẹ đi, nhưng Tô Phi Tuyết đã đưa tay ra chặn đường và giận dữ nói: "cậu phải xin lỗi con chó của tôi."
"Cô bé có chuyện gì vậy? Mau tránh ra đi ..." Tuy nhiên, mẹ của cậu bé có chút nóng nảy.
Yêu cầu con trai cô ả xin lỗi một con chó? Đó là điều hoàn toàn không thể!
“Không được, cậu ta thật bất lịch sự, phải xin lỗi con chó của tôi rồi mới có thể rời đi.” Tô phi tuyết chỉ từ chối.
Lúc con chó đen nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một số hình ảnh, nếuLâm Bình ở đây, có lẽ anh sẽ hiểu.
......
......
Trong băng tuyết, bên ngoài một ngôi nhà lớn, một cô gái ăn mặc mỏng manh với nhiều mảnh vá trên người, cánh tay, má, bàn tay,… đều đỏ bừng vì đông lạnh, liều mạng lôi kéo một thiếu gia nhà giàu, khóc rống lên. : "Không được đánh chó, không đánh..."
Và bên cạnh cô, có một con chó đen nhỏ đang hấp hối, vị thiếu gia giàu có đang liên tục dùng chân đá vào con chó đó.
Cuối cùng, cô gái nhỏ vội vàng chạy tới, dùng thân thể bảo vệ con chó nhỏ màu đen dưới thân, bị thiếu gia đá trúng vài nhát.
"Tiểu ăn mày, chó hoang, mau cút khỏi cửa nhà ta, nếu ta thấy ngươi đi ngang qua cửa nhà ta làm bẩn đất ở cửa nhà ta một lần, ta liền đánh một lần."
Vị thiếu gia giàu có chửi rủa, những tên gia đinh bên cạnh trôg rất hung dữ cũng chẳng nói gì.
Chỉ có cô gái nhỏ khóc, bảo vệ con chó nhỏ màu đen dưới thân nằm ở băng tuyết lạnh thấu xương.
---------------------
Trong một túp lều cũ với gió lạnh tuồn vào tứ phía.
Một bóng dáng nhỏ tí ti, một chú chó nhỏ, co ro trong góc phòng.
"Cún con, đây là màn thầu hấp ta tìm được. Đã để lâu nên cứng lại rồi. Chúng ta mỗi người một nửa. Đừng chán ghét!"
Cô gái nhỏ mạnh mẽ bẻ màn thầu thành hai nửa, nửa lớn đưa cho chú chó
Con chó nhỏ chỉ mở miệng cắn, nhưng nó không thể cử động.
"À quên mất, vết thương của cậu chưa lành, lại còn đói và yếu. Cậu không thể cắn được nữa vì miếng to như vậy, hehe ..."
Cô bé cười khúc khích, và bắt đầu bẻ những chiếc bánh cứng thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng một chiếc bát sứ bị mẻ một vài góc và lấy một ít nước để ngâm bánh. Ngâm mềm rồi mới đem cho nó ăn.
"Oa, màn thầu này ngân nước mềm ra nhiều như vậy, ta cũng muốn ăn a ..."
Cô gái nhỏ cười vui vẻ.
Con chó đen nhỏ trông cũng vui vẻ.
---------------------
"Cún con, hiện tại ta phải đi đây, ta sẽ đến một nơi rất xa, rất xa, để tìm một người mà ta chưa từng gặp qua. Tương lai, ngươi sẽ phỉ tự lực cánh sinh..."
Cô bé xách một gói nhỏ với vài thứ chẳng có giá trị gì, vẫy con chó đen nhỏ.
Sau đó, cô gái bỏ đi.
Con chó đen nhỏ sủa vài lần và nhanh chóng chạy theo.
"Không, ngươi không thể theo ta, mau trở về đi."
Cô gái đem con chó nhỏ màu đen trở lại và bỏ đi một lần nữa.
Con chó đen nhỏ ngừng sủa, và lại nhanh chóng theo sau.
Vài lần liên tiếp.
Cô bé cuối cùng cũng thở dài như người lớn: "Ôi, thật là hết cách, nếu không sợ đi theo ta sẽ đói cả đường thì cứ đi. Chỉ cần ta có một miếng ăn, thì ta cũng không để ngươi đói "
"Nhưng ngươi phải nhớ rằng không thể cắn người một cách tùy tiện. Một con chó mà tự ý cắn người không phải là một con chó tốt."
Đang nói.
Cô bé bế chú chó đen chưa lành hẳn khỏi vết thương, lại vui vẻ rời đi.
Từ đó cô không còn cô đơn nữa mà có chú chó nhỏ đồng hành.
"Nhân tiện, chó nhỏ, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên. Nên dùng tên gì đây?"
"Tiểu Hắc?"
"Không, tuy rằng ngươi là trông rất đen, nhưng ta không thích cái tên Tiểu Hắc."
"Ừm ... hôm nay thời tiết thật tốt, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Thiên, được không?"
"Ừm, từ nay về sau sẽ gọi ngươi là Tiểu Thiên!"
"Tiểu Thiên!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!