Chương 95: Tôi muốn cho cậu thân bại danh liệt
Ánh mắt của Tô Uyên nhìn về phía Lâm Bình có hơi khác thường, trong lòng của cô thế mà xíu thẹn thùng.
Nhất là câu “người phụ nữ của tôi” kia, chẳng biết vì sao khiến Tô Uyên cảm giác được nhịp tim của mình đập rất nhanh.
Cô chỉ cảm thấy hành động vừa rồi của Lâm Bình, đột nhiên giống như một vị anh hùng cái thế, mặc dù không thế cưỡi mây mà đi, nhưng lại rất nam tính, luôn muốn bảo vệ cô. “Ai là người phụ nữ của anh chứ?” Chẳng qua tuy trong lòng cô nghĩ như thế, nhưng Tô Uyên vẫn hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua Lâm Bình.
Sắc mặt Lâm Bình cứng đờ, Tô Uyên là mẹ của con gái anh, năm năm trước, cô và anh xảy ra quan hệ, mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng nói cho cùng chính là một đoạn duyên phận.
Lâm Bình đương nhiên coi Tô Uyên thành người phụ nữ của mình.
Chẳng qua thân phận hiện tại của anh, quả thật là nhân viên mà Tô Uyên thuê đến. “Tôi làm như thế, cũng chỉ vì để cho sau này anh ta không đến quấy rầy cô nữa, cho nên mới cố ý nói như vậy” Lâm Bình giải thích.
Ở trong mắt đối thủ, Lâm Thanh Sơn là một người lạnh nhạt vô tình, một người khiến cho kẻ địch vừa nghe tin đã cảm thấy sợ mất mật. Lúc này, đối mặt với một người phụ nữ tay trói gà không chặt này, lại có chút thấp thỏm bất an.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, thậm chí là sợ hãi. “Tôi có trách anh à? Ai bảo anh giải thích.
Nhưng khi Tô Uyên nghe thấy Lâm Bình giải thích, Tô Uyên lại một lần nữa cắn môi, trừng mắt qua nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình cạn lời, lại một lần nữa hiểu biết thêm về phụ nữ.
Lúc này anh biết điều, ngoan ngoãn im lặng.
Thấy Lâm Bình ăn quả đắng, khóe miệng Tô Uyên không nhịn được hơi giương lên, khẽ nở nụ cười, giống như một đóa hoa nở rộ.
Một bên khác, sau khi Trần Hưng Phong đi về khách sạn, thay một bộ quần áo sạch sẽ, anh ta không lập tức quay về khu nghỉ ngơi của phụ huynh.
Lần này Lâm Bình thế mà ở ngay trước mặt tất cả phụ huynh, ném anh ta vào trong ao, khiến anh ta mất hết thể diện.
Trần Hưng Phong anh cũng là người có gia tài chục tỷ, ở thành phố Nam Giang, anh ta cũng là nhân vật có tên tuổi, đã khi nào phải ăn thiệt lớn như thế.
Cho dù vừa rồi cô giáo mầm non trẻ tuổi kia vẫn luôn an ủi anh ta, nhưng điều đó chẳng những không khiến cho Trần Hưng Phong cảm thấy thoải mái, ngược lại anh ta càng thêm uất ức.
Làm sao anh ta có thể nuốt trôi được cục tức này?
Đồng thời, cho dù sau đó anh ta có báo thù được, tìm về được cục diện, nhưng những người phụ huynh và giáo viên đã chứng kiến trò cười của anh ta, lại không thể nhìn thấy cảnh tượng đó, Trần Hưng Phong chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu. “Lâm Bình, cậu cảm thấy cậu có thể ném tôi vào trong ao nước, sức lực rất lớn thì ngon lắm đúng không?” Trần Hưng Phong cắn răng nghiến lợi nói: "Đó chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn của kẻ dã man mà thôi, xã hội hiện tại, sức lực lớn thì là cái lông gì chứ, ông đây muốn khiến cho cậu thân bại danh liệt, tôi muốn nhìn xem, một Tô Uyên luôn tự cho mình là thanh cao, đến lúc đó còn có thể coi trọng cậu không?
Sau đó Trần Hưng Phong ra chỗ cánh cửa phòng khách sạn để tìm kiếm.
Nhưng anh ta thế mà ngạc nhiên phát hiện, chỗ khách sạn mà anh ta ở lại không có một tấm ảnh của gái phục vụ nào.
Tuy ở thành phố Nam Giang, anh ta có bao nuôi tình nhân, nhưng cho dù thế, những lúc đi công tác hoặc là đi du lịch, khi có nhu cầu, anh ta vẫn sẽ tìm mấy cô em người mẫu, hoặc là ở bên ngoài, kém nhất cũng là loại hình phục vụ ở quán bar gì đó, hẹn một cô em vừa mắt, căn bản chướng mắt mấy cô em gái sẵn có của khách sạn.
Nhưng trước kia, cho dù anh ta ở khách sạn cao cấp đến mấy, anh ta luôn có thể phát hiện ra, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có tấm ảnh của mấy cô em xinh đẹp. Khi đó anh ta luôn khịt mũi coi thường, nhưng hôm nay, lúc anh ta cần thì lại chẳng thấy đâu.
Phát hiện này khiến cho Trần Hưng Phong gần như phát điên, cảm thấy ông trời đang đối nghịch với anh ta. Lúc này, Trần Hưng Phong mở cửa phòng, chuẩn bị tìm phương pháp khác.
Chẳng qua lúc mở cửa phòng, anh ta lại đâm sầm vào một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm, mặc một chiếc váy bó sát người, dáng người cao gầy.
Dựa vào kinh nghiệm của Trần Hưng Phong, chỉ liếc mắt thoáng qua, anh ta đã đoán ra được người phụ nữ này chính là người mẫu trong nghề.
Nói một cách đơn giản, chính là giá cả thích hợp, cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ, tất cả đều không vấn đề gì. “Cô em xinh đẹp, không biết cô có rảnh hay không, nế mặt trò chuyện xíu nhé?”
Trong lòng Trần Hưng Phong vui vẻ, lúc này anh ta nói với cô gái xinh đẹp kia.
Anh ta chỉ cảm thấy tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công nào.
Nghe thấy thế, người phụ nữ khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hưng Phong, lúc đầu vốn dĩ cô ta không có ý định để ý đến loại người tùy tiện bắt chuyện này, nhưng sau khi nhìn thấy một thân hàng hiệu của Trần Hưng Phong, cùng với khí chất không tầm thường trên người của anh ta, người phụ nữ này lại ngừng bước.
Trần Hưng Phong không đoán sai, cô ta quả thật là người mẫu trong “nghề”, nghệ danh “Mai Hồ”.
Cô ta thường xuyên đi theo một số quan chức, người giàu, thậm chí là một số cậu chủ nhà quyền quý. Cô ta đã gặp qua một số người có thân phận bất phàm, chỉ liếc mắt một cái, cô ta có thể thấy được, Trần Hưng Phong là người có tiền.
Kẻ không có tiền, không giả bộ ra được cảm giác này. “Anh trai đây muốn trò chuyện như thế nào nhỉ? Khi nào thì trò chuyện?”
Trên mặt Mai Hồ nở một nụ cười quyến rũ xinh đẹp, loại nụ cười này có thể trêu chọc dây cung trong lòng đàn ông, đây là kinh nghiệm do cô ta đã đúc kết ra.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Mai Hồ, Trần Hưng Phong có chút xốn xang.
Chẳng qua hôm nay, hiển nhiên không phải là lúc thích hợp làm loại chuyện đó, hơn nữa anh ta muốn trả thù Lâm Bình, đó mới là chuyện khiến anh ta thoải mái nhất.
Trần Hưng Phong lập tức nói: “Hiện tại tôi cần cô.
Chẳng qua Trần Hưng Phong còn chưa nói xong đã bị Mai Hồ cắt ngang, Mai Hồ nũng nịu nói: “Anh trai à, hiện tại chỉ sợ là không được, hôm nay em đây rất bận, nếu anh muốn hẹn, chỉ có thể chờ đến ngày mai nhé.”
Thị trấn Hương Sơn cũng không phải thật sự là một thị trấn nhỏ như tên gọi của nó, đây là một khu vui chơi, ăn uống, phong cảnh, du lịch, giải trí... Nói tóm lại là một khu du lịch thắng cảnh nhân tạo, hôm nay có một vị tổng giám đốc Dương ở Hải Châu đến thăm hỏi ông chủ của thị trấn Hương Sơn này, ông chủ đã sắp xếp cho cô ta đi theo vị tổng giám đốc Dương kia.
Thần thái và giọng điệu khi nói chuyện của Mai Hồ, tuy rất quyến rũ, nhưng lời nói ra lại rất thẳng thắn.
Hiện tại cô ta chỉ về khách sạn thay quần áo khác, còn phải đến đó nữa.
Về phần buổi tối, nói không chừng tổng giám đốc Dương lại để cô ta đi theo tiếp, Mai Hồ đương nhiên không rảnh, thời gian của cô ta quá quý giá, sớm một chút nói rõ, có thể giao dịch thì giao dịch, không giao dịch được thì thôi.
Chẳng qua chỉ là giao dịch xác thịt mà thôi, nào có tình cảm chân thành tha thiết gì, cô ta xem như đã nhìn thấu. “Sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của cô. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Trần Hưng Phong tiếp tục nói: “Chỉ cần cô
Nhưng lần này Trần Hưng Phong còn chưa nói xong đã bị Mai Hồ một lần nữa cắt ngang: “Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian ư? Cho dù anh có bị bệnh xuất tinh sớm, cho dù là một phút, hay là mười giây đều không được, hôm nay tôi thật sự không rảnh.
Trên điểm này, Mai Hồ vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nếu như bị ông chủ của thị trấn Hương Sơn phát hiện ra, ông chủ sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Sắc mặt của Trần Hưng Phong âm trầm, chỉ muốn đi lên đè người phụ nữ này xuống đất, để cho cô ta biết sự lợi hại của anh ta.
Chẳng qua Trần Hưng Phong vẫn nhịn được loại xúc động này, biết cô ta hiểu lầm chính mình, anh ta vội vàng nói tiếp: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ cần cô giúp tôi một chuyện, trước sau không quá năm phút, tôi sẽ cho cô giá tiền một ngày.
Nghe thấy thế, lúc đầu vốn dĩ Mai Hồ dự định rời đi, lúc này lại bỗng nhiên dừng bước, có chút nghi ngờ nhìn về phía Trần Hưng Phong: "Một ngày của tôi có giá năm mươi hai triệu, anh chắc chắn chứ?”
Nếu như Trần Hưng Phong đồng ý cho cô ta năm mươi hai triệu, Mai Hồ vẫn rất nguyện ý lựa chọn mạo hiểm, lén chơi với anh ta mấy phút. “Chẳng qua tôi phải nói trước, chính anh đã nói sẽ không quá năm phút, nếu như anh vượt quá năm phút, tôi sẽ trực tiếp xách quần rời đi, cũng không trả lại tiền” Mai
Hồ nói.
Sắc mặt của Trần Hưng Phong càng thêm âm trầm: “Tôi không nói đến loại chuyện đó, tôi muốn cô giúp tôi đi câu dẫn một người, sau đó vào thời điểm mấu chốt, nói cậu tạ quấy rối cô, tạo ra chút động tĩnh “Nếu như cô đủ sức quyến rũ, nói không chừng, chỉ cần ngoắc một ngón tay là thằng nhóc kia đã cắn câu, nếu như định lực của cậu ta mạnh, vậy cô chủ động một xíu, tóm lại, tôi muốn cậu ta biến thành lưu manh quấy rối cô
Trần Hưng Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Mai Hồ nhìn thoáng qua Trần Hưng Phong, một lát sau, cô ta hỏi: “Đối phương có thân phận gì?”
Nếu thân phận của đối phương không đơn giản, cô ta sẽ không làm, tránh cho mình chọc vào phiền phức. “Chỉ là một tên trai bao mà thôi, chẳng có thân phận gì cả.” Trần Hưng Phong lại một lần nữa cắn răng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hưng Phong, trong nháy mắt, Mai Hồ đã hiểu ra. “Được thôi, chẳng qua tôi muốn bảy mươi triệu.” Mai Hồ nói.
Trong chớp mắt, sắc mặt của Trần Hưng Phong có phần khó coi, không phải là anh ta không bỏ nổi ra số tiền này, thậm chí vì trả thù Lâm Bình, sau đó có cơ hội giành được Tô Uyên, tốn nhiều tiền hơn nữa, anh ta cũng sẵn lòng trả.
Chẳng qua loại chuyện ngay tại chỗ lên giá này, khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Mai Hồ vừa nhìn là biết Trần Hưng Phong đang suy nghĩ gì, lúc này, cô ta nói với Trần Hưng Phong: “Tôi biết anh muốn chỉnh thằng cha xui xẻo kia, tôi chỉ muốn thêm mười tám triệu, đâu phải lấy không của anh, tôi giúp anh câu dẫn anh ta, vu oan anh ta sàm sỡ tôi, không cần anh ra tay, tự nhiên sẽ có người trừng trị anh ta, trả thêm mười tám triệu này, anh yên tâm, nhất định là đáng giá.
Ông chủ của thị trấn Hương Sơn – Vương Lê Sơn, đối với vị tổng giám đốc Dương sắp đến chơi kia rất nhiệt tình, dường như rất xem trọng.
Mà cô ta lại là người được ông ta sắp xếp đi theo tổng giám đốc Dương, nếu như ở trong thị trấn Hương Sơn, cô ta bị người ta quấy rối, sàm sỡ, làm sao Vương Lê Sơn có thể bỏ qua cho đối phương. “Được, một lời đã định.” Trần Hưng Phong gật đầu. Nếu là như thế, bảy mươi triệu thì bảy mươi triệu, đáng giá.