“Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ.”
Lâm Bình vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên đường đi đến khu nghỉ ngơi của phụ huynh, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nũng nịu.
Sau đó là một loạt tiếng giày cao gót chạy chậm trên mặt đất truyền đến.
Một cô gái mặc chiếc váy bó sát người, gương mặt trang điểm xinh đẹp, giẫm lên đôi giày cao gót màu đen, vóc dáng no đủ, xuất hiện ở trước người Lâm Bình, ngăn cản đường đi của anh.
Bắp đùi trắng nõn hơi lộ ra, cánh tay trắng như tuyết, xương quai xanh gợi cảm, đôi môi đỏ khẽ nhếch... Không có nơi nào không thể hiện ra sự quyến rũ của cô gái.
Kèm theo đó còn là nụ cười mê người, nũng nịu gọi “Anh trai nhỏ”, phần lớn đàn ông gặp phải loại tình huống này, đều không có khả năng ngồi trong lòng mà không loạn, vẫn bình tĩnh thong dong.
Nhưng Lâm Bình lại chỉ ngước mắt đánh giá người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này một lượt, trong mắt anh không có bất kỳ dao động gì. “Chuyện gì?”
Lâm Bình lạnh nhạt hỏi, giọng nói bình tĩnh, không một gợn sóng.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, không phải là ai khác, đây chính là cô gái có nghệ danh “Mai Hồ”, người mẫu đã đạt thành giao dịch với Trần Hưng Phong.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, ánh mắt của Mai Hồ đánh giá qua Lâm Bình một lượt, cảm giác giống như một người bình thường, không có gì lạ, chẳng phải là nhân vật lớn gì mà cô ta không đắc tội nổi, Mai Hồ không chút do dự, đi đến.
Cô ta tự nhận là mình có thể làm xong dễ như trở bàn tay.
Mai Hồ rất tự tin chính mình rất có sức hút, cho dù là trong số những người cùng nghề, cô ta cũng rất có sức cạnh tranh, nếu không, Vương Lê Sơn đâu chọn cô ta để đi theo vị khách quý tổng giám đốc Dương kia một ngày.
Nhưng phản ứng của Lâm Bình lại nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Cho dù là loại người đàn ông bị vấn đề sinh lý, sau khi nhìn thấy cô ta, cũng nên có loại phản ứng gì mà hô hấp nặng nề hơn, ánh mắt si mê.
Thế nhưng Lâm Bình chỉ đơn giản đánh giá qua cô ta, giống như nhìn một thứ đồ vật tầm thường, không sinh ra một chút dao động nào, lập tức thu hồi ánh mắt.
Chẳng qua tuy cô ta cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nụ cười trên mặt của Mai Hồ không giảm, cô ta tiếp tục nói: “Anh trai nhỏ, anh có rảnh không, chúng ta đi chơi một xíu nhé?”
Giọng nói càng thêm mê người.
Lâm Bình khẽ nhíu mày: “Không rảnh"
Sau đó dự định đi vòng qua người phụ nữ này.
Lâm Bình biết ở không ít nơi, thậm chí là ở những khu danh lam thắng cảnh đều tồn tại những cô gái như thế, được gọi là “gái đứng đường”. Chẳng qua Lâm Bình vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, người phụ nữ trước mắt này, chất lượng khá cao. Dáng người, gương mặt, tuy không sánh bằng Tô Uyên và Đường Thanh Tâm, nhưng so với Trương Khuê, Phương
Vi, còn cao hơn một bậc.
Theo lý mà nói, cho dù không đi đường chính đạo, cũng nên lăn lộn trong giới người mẫu gì đó, làm sao lại giống như dẫn mối mại dâm ven đường.
Chỉ là tuy trong lòng có phần nghi hoặc, nhưng Lâm Bình không truy đến cùng, bởi vì việc này không liên quan gì đến anh.
Thế nhưng ngay khi Lâm Bình lách qua người cô ta, Mai Hồ thấy thế, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên cảm giác tức giận.
Chính mình quyến rũ động lòng người như thế, vậy mà anh lại chẳng có một xíu phản ứng nào, không có xúc động muốn xảy ra chuyện gì đó với cô ta, ngược lại muốn đi vòng qua cô ta, rời đi?
Đối với người phụ nữ xinh đẹp như cô ta, đây là chỗ cô ta không nhịn được.
Chẳng qua Mai Hồ vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, tuy ứng lòng cô ta có phần không vui, nhưng Mai Hồ vẫn vươn cánh tay trắng như tuyết của mình, nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm Bình, cắn đôi môi đỏ mọng, nói: “Anh trai nhỏ, anh đừng đi mà, em không phải loại người như anh nghĩ đâu, chẳng qua em có chút nhàm chán, muốn chơi đùa với anh mà thôi.” Sau khi nói xong, Mai Hồ đang muốn dựa sát vào gần Lâm Bình.
Lâm Bình nhíu mày, bả vai hơi run lên, trong lúc nhất thời, bàn tay đang khoác lên vai Lâm Bình của Mai Hồ, giống như bị đẩy mạnh, tuy không quá đau, nhưng lại trực tiếp hất tay cô ta. “Tôi không có hứng thú, cô tìm người khác.
Lần này, giọng nói của Lâm Bình trở nên lạnh lùng.
Tuy đối với loại phụ nữ này, anh không ôm thành kiến quá lớn, nhưng nếu như cô ta quá mức không thức thời, Lâm Bình sẽ không khách sáo.
Loại hình nữ sát thủ xinh đẹp, nữ lính đánh thuê... Không ít người đã chết trong tay Lâm Bình, Lâm Bình không phải người phong lưu biết thương hương tiếc ngọc gì đó. “Anh!” Mai Hồ sững sờ. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Chính mình chủ động ôm ấp yêu thương, Lâm Bình còn từ chối? Tuy cô ta có mục đích, cố ý làm như thế, nhưng Lâm
Bình từ chối, đó chính là một sự nhục nhã với cô ta.
Là cảm thấy cô ta không đủ xinh đẹp? Hay là không có sức hấp dẫn ư?
Sắc mặt Mai Hồ có phần khó coi.
Đúng lúc này, Mai Hồ nhìn thấy ở nơi xa, Trần Hưng Phong dặn dò cô ta, ra hiệu cô ta nên bắt đầu rồi.
Mai Hồ nhìn thấy thế, vẻ mặt nhìn về phía Lâm Bình có phần tức giận.
Lúc đầu cô ta cho rằng, chính mình chủ động câu dẫn, tùy tiện triển khai, loại đàn ông như Lâm Bình sẽ máu nóng sôi trào, lập tức mắc câu.
Nhưng không nghĩ đến, Lâm Bình lại khó chơi như thế, con mẹ nó, giống như không phải đàn ông vậy. Hiện tại xem ra, chỉ có thể lùi lại mà tính cách khác.
Bởi vì Trần Hưng Phong đang ra hiệu, đồng thời Mai Hồ cũng nhìn thấy được, Vương Lê Sơn đang dẫn theo tổng giám đốc Dương, hai người vừa đi vừa nói cười, giống như đang giới thiệu gì đó, một đường đi đến bên này.
Thời cơ rất thích hợp. “Anh trai nhỏ, đừng đi mà.”
Lúc này Mai Hồ giả bộ như muốn đuổi theo Lâm Bình đang định rời đi, lại không cẩn thận bị giày cao gót làm trượt chân, người lảo đảo, nhào vào trong ngực Lâm Bình.
Lâm Bình nhíu mày, ánh mắt sắc bén, lại một lần nữa lên tiếng: “Nếu cô còn dây dưa thì tự gánh lấy hậu quả!”
Mặc dù Lâm Bình không đỡ cô ta, nhưng Lâm Bình vẫn đưa tay ra, vỗ lên đầu vai của Mai Hồ, nhất thời cơ thể mềm mại đang lảo đảo của Mai Hồ chịu một lực tác động, theo đó dừng lại, không đến mức ngã xuống đất.
Nhưng Mai Hồ đã sớm có chuẩn bị, cô ta thuận thế kéo cánh tay Lâm Bình, nhất thời cả cơ thể mềm mại của Mai Hồ chủ động nhào vào trong ngực Lâm Bình.
Hơn nữa dưới sự dẫn dắt của cô ta, cánh tay vừa mới vươn ra của Lâm Bình kia, sau một thay đổi đột ngột, lại đặt lên trên phần mềm mại trước ngực của Mai Hồ.
Lúc này Mai Hồ liều mạng đè lại tay Lâm Bình, khiến cho tay Lâm Bình không cách nào rút ra được, tiếp tục đặt ở chỗ đó, sắc mặt Mai Hồ thay đổi, vội hoảng hốt kêu lên: “Á, lưu manh, có người sàm sỡ.”