Đại Tự Tiên Đảo, vùng đất cấm phía đông.
Nơi này vốn là vùng đất cấm do chính Cổ Càn Khôn dựng lên, cũng là nơi mà ông từng sử dụng để giam cầm Chu Tước, trước khi dùng Chu Tước để điều chế thần dược.
Tuy nhiên, thời điểm hiện tại, nơi này đang thuộc về Lâm Bình. Vì đây chinh là nơi tập hợp nhiều năng lượng nhất trên toàn bộ Đại Tự Tiên Đảo. Lâm Bình cũng bởi lí do này mà chọn nơi đây để tiến hành nhập môn bế quan.
“Từ khi bắt đầu tu luyện, bước chân vào cảnh giới chân thần, anh đã trải qua không ít trận chiến. Cũng nhờ các trận chiến đó, mà anh đã có được hiểu biết sâu sắc hơn về nguồn gốc của Chân Thần Cảnh. Có điều, lần này nhất định cần thời gian để có thể đột phá sức mạnh.” Lâm Bình nói thầm với chính mình.
Mặc dù từ khi luyện Chân Thần Cảnh
"Từ khi bước chân vào cảnh giới của thần tiê, Lâm Bình đã đối mặt với không ít những kẻ địch có cảnh giới căn bản cao hơn của anh, mỗi lần như vậy anh đều phải dựa vào sức mạnh của đại thành kim thân. Tuy nhiên anh chưa bao giờ từ bỏ chân thần căn bản của mình. Tất cả các trận chiến đều cần sử dụng chân thần căn bản.
Hiện tại, nhận thức của Lâm Bình về chân thần đã khác trước rất nhiều.
“Theo Ba Đen, muốn đột phá đến cảnh giới Chân Thần Trung, trước tiên phải mở ra không gian bổn nguyên đến mức độ cực hạn, sau đó ngưng tụ năng lượng căn bản của chính mình.”
Lâm Bình lại không ngừng tự nhủ.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn đột phá cảnh giới, có thể không nhất thiết phải mở không gian bổn nguyên tới mức cực hạn. Tuy nhiên, nếu không đạt đến điểm cực hạn, giới hạn trên nhất định sẽ bị kéo xuống, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả tu luyện sau này.
Bởi vậy, từ xưa đến nay, bất kể là ở cảnh giới nào nào, căn bản đều cần mở rộng không gian bổn nguyên đến cực hạn rồi mới đột phá đến cảnh giới Chân Thần Trung.
Trừ phi, một số ít, cần bắt buộc đột phá sức mạnh để có thể bảo toàn tính mạng, nếu không, chỉ đến khi mở hết cỡ không gian bổn nguyên mới bắt đầu tiến hành đột phá cảnh giới.
Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là một con số rất nhỏ, hơn nữa cũng là biện pháp cuối cùng được tính tới.
Lâm Bình ngồi xếp bằng trên tảng đá, hai mắt nhắm chặt. Lúc này, toàn bộ ý thức của Lâm Bình đã tiến vào vũ trụ nguyên thủy.
Chẳng bao lâu, ý thức của Lâm Bình đã tiến tới thiên hà thứ bảy của vũ trụ nguyên thủy, cũng chính là thiên hà chứa đựng nguồn gốc Chân Thần Cảnh. Đây là lần đầu tiên anh tiến tới được thiên hà nguyên thủy này.
Tuy ý thức của Lâm Bình đã lập tức thâm nhập được vào bên trong, nhưng anh cũng liền phát hiện, sâu thẳm trong não bộ anh vẫn không thể nào mở ra một không gian bổn nguyên cực đại.
Mỗi khi anh bắt đầu hành động, thiên hà nguyên thủy trong não sẽ bị chấn động, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Còn rất nhiều việc phải làm. Muốn đột phá cảnh giới, nhất định phải đạt được năng lượng nguyên thủy này.” Lâm Bắc nghĩ thầm.
Anh biết rất rõ, thiên hà nguyên thủy được hình thành do hạt nhân não, chỉ có thể mở ra một không gian bổn nguyên trong giới hạn chứ không thể tiếp tục rộng hơn cũng chính vì thiếu khoảng không nguyên thủy.
Bởi vì Ba Đen cũng từng nói, nếu muốn tự mình ngưng tụ thiên hà nguyên thủy, nhất định phải dùng không gian bổn nguyên.
Như vậy chẳng phải chính là một vòng tròn đuổi bắt không thể có kết quả hay sao.
Kể từ khi nhận ra thiên hà nguyên thủy được hình thành bởi nhân não, cũng không thể mở ra không gian bổn nguyên nữa, Lâm Bình liền cố gắng cô đọng năng lượng nguyên thủy ẩn chứa bản chất của chính mình.
Rốt cuộc, Lâm Bình cũng có thể nhận ra thiên hà nguyên thủy mà bản thân có thể tập trung nhiều nhất nặng lượng.
Nói cách khác, mặc dù Lâm Bình có tới hại thiên hà nguyên thủy, một được hình thành bởi suy nghĩ và nhận thức từ chính nhân não của anh, còn lại chính là thiên hà hình rìu mà anh bắt buộc phải hợp nhất thành.
Nhưng trong thâm tâm, Lâm Bình luôn coi thiên hà được hình thành bởi nhân não mới chính là thiên hà nguyên thủy đích thực và anh có kì vọng rất cao vào nó.
Vì thế, Lâm Bình nhất định không di chuyển nó cho tới khi anh có thể tìm thấy trái đất nguyên thủy và mở không gian bổn nguyên tới mức cực hạn.
Nghĩ vậy, anh liền tiến tới thiên hà hình rìu trước.
Lúc này, anh không hề do dự, lập tưc sử dụng toàn bộ thần thức của mình, triệu hồi chính thanh đoản kiếm vốn chỉ có thể dử dụng trong vũ trụ nguyên thủy, bắt đầu mở ra không gian bổn nguyên trong thiên hà hình rìu này.
Thời gian bắt đầu trôi qua từng chút một.
Lúc bắt đầu, Lâm Bình vẫn có thể tính toán thời gian. Nhưng sau đó, Lâm Bình đơn giản là không còn cảm thấy việc tính toán thời gian là cần thiết nữa, chỉ đắm chìm vào việc mở ra không gian bổn nguyên.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Trong một thời gian dài, Lâm Bình cảm thấy việc này lặp đi lặp lại này khiến anh cảm thấy tâm hồn có chút nhàm chán, thậm chí cảm thấy như não bộ đã tê liệt không còn nhận thức được gì.
Cuối cùng, Lâm Bình cũng có thể nhận ra, mình đã đạt đến giới hạn, không những thế còn dễ dàng mở ra không gian bổn nguyên.
Đương nhiên, cũng bởi vì chính thanh đoản kiếm mà tốc độ của Lâm Bình đã được tăng lên gấp chín lần, nếu không, nhất định anh sẽ còn phải tốn nhiều thời gian hơn thế.
“Từ cảnh giới Chân Thần Sơ, muốn đạt tới Chân Thần Trung, thì khó nhất chính là giai đoạn mở ra không gian bổn nguyên. Dù sao, chỉ cần có thể mở ra không gian bổn nguyên, thì nếu toàn tâm toàn ý tu luyện, không ngại gian khó, thì bất kể là mất mười năm, hai mươi năm hay năm mươi năm và nhiều hơn nữa, cuối cùng nhất định có thể làm được.”
“Khó khăn thực sự nằm ở việc tinh chỉnh nguyên khí nguyên thủy bên trong vũ trụ vũ trụ nguyên thủy trở thành của chính mình.”
Lâm Bình nhớ lại những gì Ba Đen đã nói với anh.
“Trong thời gian đầu tu luyện Chân Thần Cảnh, mọi năng lượng được sử dụng đểu là từ vũ trụ nguyên thủy mà ra, hoàn toàn không thuộc vể bản thân người tu luyện. Đó chỉ là một sự vay mượn.”
“Muốn đột phá tới cảnh giới Chân Thần Trung, hay nói cách khác, biểu hiện của việc đột phá tới cảnh giới Chân Thần Trung, chính là ngưng tụ lại chân thần của chính mình.”
“Nếu có thể liên kết nó với bản chất của chính người tu luyện, tại thời điểm đó, nguyên khí nguyên thủy của một người sẽ ở trong không gian bổn nguyên còn lại của người đó, không tràn ra ngoài.”
“Đạt tới bước này, cũng chính là đạt tới: hóa ti nguyên thủy.”
“Tu luyện sức mạnh nguyên thủy chưa từng được biết đến trong vũ trụ nguyên thủy, mọi nguồn năng lượng, đều sẽ thành của chính mình, và ở trong không gian nguyên thủy của riêng minh mãi mãi.”
“Nếu anh làm được điều này, có nghĩa là anh đã bước vào cảnh giới Chân Thần Trung.”
“Và theo cách tương tự, chỉ tại thời điểm này, mới có thể thể hiện rằng sự hiểu biết của bản thân về các chân thần nguyên thủy đã đạt đến mức cực kỳ sâu sắc, và mức độ kiểm soát nguyên thủy đã đạt đến mức vô cùng tinh tế.”
“Nếu anh muốn làm điều này, anh phải đạt được mức độ kiểm soát hơn 90% sức mạnh nguyên thủy, thì anh mới coi là có chút cơ hội. Tất nhiên, đó chỉ là một cơ hội.”
“Tương ứng, tại thời điểm này, nếu anh sử dụng sức mạnh nguyên thủy của chính anh, thay vì sử dụng các sức mạnh nguyên thủy khác, thì nó nhất định sẽ còn mạnh hơn rất nhiều.”
“Đó là lý do tại sao, giữa cảnh giới Chân Thần Sơ và Chân Thần Trung tuy nhìn bề ngoài chỉ có một chút khác biệt, nhưng thực tế, Chân Thần Sơ không thể nào địch nổi với Chân Thần Trung.
“Cùng một nguồn sức mạnh, nếu sử dụng của chính mình, ta có khả năng toàn quyền khống chế, có thê bộc phát 100% sức mạnh ưu tú nhất, nhưng nếu ta sử dụng sự trợ giúp của các sức mạnh nguyên thủy từ thế giới bên ngoài, quyền điều khiển sẽ không còn là của ta nữa. Nếu không thể phát huy được toàn bộ thực lực mạnh nhất, thì sao có thể là đối thủ cơ chứ.”
“Đó có lẽ là sự thật.”
“Và nếu anh có thể ngưng tụ nguyên khí nguyên thủy của chính mình, anh đã bước vào cảnh giới Chân Thần Trung. Tiếp đó, một ngày trong tương lai, khi nguyên khí nguyên thủy của anh đã đạt tới điểm hóa thành vật chất, cũng có nghĩa là anh ta đã đột phá tới cảnh giới cuối cùng của Chân Thần Cảnh.”
“Lúc này đã đạt đến quá trình thay đổi về lượng và thay đổi về chất.”
“Cũng giống như Thượng phẩm của Thiên địa thần thánh, hay Chúa tể thánh địa, những người đã đạt tới điểm giữa của cảnh giới cao nhất Chân Thần Cảnh và những người ở đỉnh của Chân Thần Cảnh, cũng có thể được gọi là nửa trên của Chân Thần Cảnh.”
“Họ đã được coi là đạt đến độ “Thủy tụ thành hồ” từ chính nguồn năng lượng của mình. Và nếu muốn thực sự đột phá đến đỉnh cao Chân Thần Cảnh, cần phải đạt được điểm “Hồ tụ thành biển.” Cần phải nhắc lại, đây cũng chính là bước khó nhất.”
“Đây cũng là lí do, rất nhiều người tu luyện cấp cao đều bị mắc kẹt ở giai đoạn này, chưa thực sự đột phá tới đỉnh cao Chân Thần Cảnh.”
“Vào thời điểm đó, sức mạnh thuộc về nguồn gốc của chính mình có thể được coi là thực sự vô tận.”
Những lời này của Ba Đen lại thoáng hiện về trong đầu Lâm Bình.
Cũng thông qua lời giải thích này, Lâm Bình đã hiểu được mọi căn nguyên trong cảnh giới thực sự của Chân Thần Cảnh.
“Đã đến lúc bắt đầu ngưng tụ năng lượng nguyên thủy của chính mình rồi.”
LB hít một hơi thật sâu và tiếp tục con đường đột phá sức mạnh của mình.
.......
Lâm Bình tiến vào vùng cấm địa của Đại Tự Tiên Đảo và bắt đầu bế quan, rất nhiều người đều chú ý tới việc này, cũng có vẻ rất mong chờ kết quả của lần tu luyện.
Cổ Tinh Hà cũng đặc biệt nghiêm cấm việc mọi người đặt chân tới vùng đất cấm, ảnh hưởng tới quá tình tu luyện.
Cũng thật may, kể từ khi Lâm Bình bắt đầu bế quan, Ba Đen cũng bắt đầu chăm chú nghiên cứu Thần Chi Thư. Ngoài trừ những lúc Tô Phi Tuyết hay ai mang đồ ăn ngon đến cho anh ta, hầu như không ai có thể gặp được anh.
Vì vậy, lệnh cấm nghiêm ngặt của Cổ Tinh Hà cũng không bị ai phá hoại.
Trong thời gian này, Đại Tự Tiên Đảo cũng được chào đón một nhóm người mới đến thăm.
Dẫn đầu đoàn người là Hứa Tình Nhi và Đường Thanh Tâm, được hộ tống bởi Chu Thanh. Họ mang theo toàn bộ trại huấn luyện Suối Vàng tới Đại Tự Tiên Đảo, hi vọng môi trường tràn đầy năng lượng nơi đây sẽ có tác dụng với việc tu luyện của họ. Quả thực, một số người thậm chí khi đặt chân tới đây mới là ngày đầu tiên tu luyện, vậy mà chỉ trong hai ngày đã có thể đột phá cảnh giới.
Sau đó, chỉ trong vòng một tuần, gần một nửa số người, lần lượt tạo ra đột phá.
Bởi vì nền tảng sức mạnh thể chất họ đã đạt được ở trại huấn luyện Suối Vàng đã quá vững chắc, vì thế dưới tác động của một môi trường ngập tràn năng lượng kỳ diệu như ở Đại Tự Tiên Đảo, bọn họ đương nhiên có thể dễ dàng đột phá cảnh giới hiện tại.
Đương nhiên, ngay cả sức mạnh Hứa Tình Nhi và Đường Thanh Tâm cũng được cải thiện rất lớn.
“Tại sao Lâm Bình đến lúc này vẫn chưa xuất quan?”
Từ khi đến Đại Tự Tiên Đảo, mỗi ngày Hứa Tình Nhi đều chờ đợi Lâm Bình xuất quan, nhưng kể từ khi cô tới đây cũng đã hơn nửa tháng trôi qua, vùng cấm địa phái đông đảo cũng chẳng hề có chút động tĩnh nào.
Bây giờ Hứa Tình Nhi cũng không chịu được nữa, muốn hỏi thăm Cổ Tinh Hà đảo chủ, liệu rằng cô có thể tới khu vực đó để xem tình hình tu luyện của Lâm Bình hay không.
Đúng lúc Cổ Tinh Hà còn chưa biết nên trả lời thế nào, chợt từ vùng cấm đia phía đông vọng lại, những tiếng ầm ầm nhất loạt vang lên.
Khi mọi người nhìn xung quanh, thì thấy ở vùng cấm địa phái đông, xuất hiện sấm sét dày đặc, không ngừng đập xuống, như là thần linh nổi giận trừng phạt bọn họ.
“Chuyện gì thế kia? Còn Lâm Bình thì sao? Sẽ không có chuyện gì với anh ta, phải không?”
Tô Uyển vô cùng bàng hoàng, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Lúc trước không hề có động tĩnh gì, đương nhiên cô cảm thấy bất an. Nhưng lúc này, đột nhiên lại có chấn động, ấy vậy lại là loại chấn động đáng sợ thế này, bảo cô không hoang mang sao được.
“Không sao đâu, Lâm Bình chắc cũng sắp xuất quan rồi.”
Cổ Tinh Hà xuất hiện bên cảnh Tô Uyển, kính cẩn nói.
Mặc dù ông ta hiện tại là đảo của của Đại Tự Tiên Đảo, hơn nữa còn là một cường giả trong Chân Thần Cảnh, trong khi Tô Uyển hiện tại còn chẳng phải là võ tướng, nhìn kiểu gì cũng chỉ là người bình thường, nhưng thái độ của ông ta đối với Tô Uyển vẫn nhất mực cung kính, có thể coi là không hề kém so với Lâm Bình.
Sau tất cả, Tô Uyển cũng là vợ của Lâm Bình, là người phụ nữ duy nhất mà anh ta thực sự quan tâm.
Khi những lời này của Cổ Tinh Hà vừa dứt, mọi người cũng kịp thời nhận thấy, giữa những tiếng sấm sét gầm gào, một bóng người đã bước lên giữa không trung.
“Lâm Bình”
Sau khi nhìn thấy bóng dáng anh, khuôn mặt của Tô Uyển liền giãn ra, thoáng vẻ vui mừng.
Dù sao cũng đã gần hai tháng kể từ khi Lâm Bình bắt đầu bê quan. Gần hai tháng không gặp, bây giờ có thể nhìn thấy anh, tuy khoảng cách khá xa nên chẳng thấy được gì nhiều hơn ngoài một điểm đen, nhưng cũng đủ để Tô Uyển cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng trong mắt mọi người, Lâm Bình đang ở trong sấm sét, từ từ bước lên không trung.
Cùng lúc đó, năng lượng sấm set trong cơ thể Lâm Bình bắt đầu tăng lên.
Thất Đao, Bát Đao, Cửu Đao ... Cuối cùng, những tia sét mỏng như cánh ve trên cơ thể Lâm Bình đã có tới mười tám đạo, gần như tạo thành một biển sấm sét.
Một làn sóng kinh hoàng ập đến khiến tất cả mọi người đều phải hồi hộp.
Và ở nơi mà mười tám đao sấm sét bao phủ, tất cả những thứ hữu hình đều hoàn toàn tan thành bột, thậm chí khoảng không tại đó còn ở trong trạng thái liên tục phân mảnh và hàn gắn.
Không lâu sau, sấm sét tan biến, sức mạnh còn lại cũng dần dần tiêu tán.
Khi mọi người đều cho rằng khi Lâm Bình chuẩn bị trở về, một cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc lại xảy ra.
Lâm Bình chắp tay lại, một thanh kiếm khổng lồ dài một trăm mét xuất hiện trên đầu Lâm Bình, lơ lửng giữa không tủng.
Anh lúc này giống như một vị thần điều khiển sự sống và cái chết của thế giới, ném một thanh kiếm khổng lồ chứa đầy sức mạnh thần thánh, xoay tròn trên đầu của tất cả chúng sinh và lấy đi sinh mạng của tất cả chúng sinh bất cứ lúc nào.
Một sự dao động cực kỳ đáng sợ tràn ra toàn bộ Đại Tự Tiên Đảo.
“Điều này, thật sự không thể tin được.”
Tất cả mọi người đều cảm thán, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Khi Lâm Bình vừa vẫy tay, thanh kiếm lớn trên đầu anh cũng lập tức chặt xuống.
Vào lúc này, khoảng không trước mặt Lâm Bình như bị cắt làm đôi dưới thanh kiếm này.
Nhưng đáng kinh ngạc hơn, trước khi thanh kiếm khổng lồ rơi xuống, một ngọn núi ở đằng xa đã bị năng lượng kiếm tách ra làm đôi, rồi lập tức biến thành hàng tấn bột nát vụn.
“Sát Tư Chi Kiếm quả nhiên mạnh mẽ.” Lâm Bình nhẹ giọng nói, không buồn cũng không vui.
Tuy nhiên, cuối cùng Lâm Bắc vẫn không hoàn toàn sử dụng toàn lực của thanh kiếm này chém xuống, không thể để cho địa hình của vùng cấm địa phía đông bị phá hủy trên diện rộng.
Sau đó, Lâm Bắc bước vào khoảng không, cả người phóng ra phía ngoài Đại Tự Tiên Đảo.
Sau gần hai tháng bế quan, Lâm Bình không chỉ đã đột phá Chân Thần Cảnh, mà còn dành nhiều thời gian để nghiên cứu các chiến tích của mình và luyện tập những bí kỹ này.
Đại Tự Tiên Đảo hiện nay được Lâm Bắc coi là căn cứ để đào tạo nhân tài, Lâm Bình đương nhiên không muốn phá hủy nó.
Vì vậy, trên hòn đảo này, anh không thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
Đó cũng là lí do anh muốn tiến tới vùng biển bên ngài Đại Tự Tiên Đảo để thử toàn bộ các kĩ năng và sức mạnh mà mình tu luyện được.
Nhìn thấy Lâm Bình rời đi, Cổ Tinh Hà, Hứa Tình Nhi, Đường Thanh Tâm và những người khác ngay lập tức đi theo.
Tất nhiên, họ cũng mang theo Tô Uyển.
Lúc bọn họ chạy tới bên ngoài Đại Tự Tiên Đảo, ngẫu nhiên nhìn thấy Lâm Bắc vung tay, giữa các ngón tay có mười đạo đao phong được phóng ra, bay vù vù.
Có thể thấy chúng đều là hữu hình.
Và khi những cánh gió này đi qua, vùng ngoại vi của Đại Tự Tiên Đảo, ban đầu sử dụng để che dấu sự tồn tại của Tiên Đảo, là một số hòn đảo nhỏ, đã trực tiếp bị phá vỡ dưới sức mạnh của những đạo phong này. Chúng vỡ nát thành muôn vàn mảnh, sau đó phân tán rồi chìm xuống đáy biển.
Chính Lâm Bình đã phá hủy những hòn đảo đó.
Cổ Tinh Hà và những người khác trên Đại Tự Tiên Đảo khi nhìn thấy cảnh này, đồng tử của họ lập tức co rút lại.
Thực tế thì, những hòn đảo đó tuy được gọi là nhỏ, nhưng chỉ là khi so với quy mô của Đại Tự Tiên Đảo mà thôi, Nếu đem hai trăm nười sống trên đó, thì cũng không phải là vấn đề.
Vậy mà dưới một chiêu của Lâm Bình, toàn bộ đã bị phá hủy.
Ngay sau đó, Lâm Bình tiếp tục sử dụng long hổ chi lực, rồi lại tới kim thân căn nguyên, lần lượt tiến hành thi triển.
Cổ Tinh Hà, Hứa Tình Nhi và những người khác cũng nhờ đó mà được mở mang tầm mắt.
Cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Bình.
“Hợp kích chi thuật!”
Khi đôi môi của Lâm Bình khẽ nhúc nhích, bốn từ này vang lên.
Hứa Tình Nhi cũng những người khác ngay lập tức đã bị sốc.
Họ thấy Lâm Bình cứ thế bước ra, trực tiếp biến thành sáu bóng người.
“Đây là ... phân thân ...?”
Có người cảm thán.
Ba cô gái Hứa Tình Nhi, Đường Thanh Tâm và Tô Uyển cũng đầy bất ngờ, gương mặt không có gì ngoài vẻ ngưỡng mộ, liệu Lâm Bình đan tạo ra những bản sao?
Hiện tại, ở đây chỉ có Cổ Tinh Hà là người duy nhất đã luyện tới cảnh giới Chân Thần, anh chưa bao giờ nghe về kỹ thuật phân thân, cũng chưa từng biết có ai đó đã thành công sử dụng nó.
Nhưng lúc này, Lâm Bình không phải dùng trí lực để điều khiển con rối.
Thay vào đó, anh được chia thành sáu, trở thành sáu người giống hệt nhau, đều mặc đồ đen.
Tất cả đều là Lâm Bình, thật sự rất khó tin.
Tuy nhiên, vào lúc này, trí não của Cổ Tinh Hà hoạt động rất nhanh nhạy, sau khi nhìn thấy động tác tiếp theo của Lâm Bình, anh đã có thể lập tức đoán ra kỹ thuật này.
“Không, đây không phải là phân thân, đây chính là … đã đạt tới tốc độ cực hạn.”
Cổ Tinh Hà thốt lên.
Ngay cả khi đã phát hiện ra điều này, thì anh ta cũng ngạc nhiên không kém gì khi anh nghĩ Lâm Bình đang sử dụng thuật phân thân.
Bởi vì, anh chưa bao giờ thấy tốc độ nhanh như vậy.
Chẳng mấy chốc, liền có thể để lại năm dư ảnh trong chốc lát, cộng thêm thân ảnh gốc, khiến người ta liền nghĩ ngay tới phân thân.
Như Cổ Tinh Hà nghĩ, chiêu thức mà Lâm Bình đang thi triển chính là chiêu thức tấn công tổng hợp của Cửu Thần Vệ. Có điều, kỹ thuật tấn công kết hợp này phải cần tới chín người thực hiện, trong khi Lâm Bình lại chỉ có một người. Vì thế, chỉ có thể sử dụng một cách khác, đó là thông qua tốc độ cực hạn, trong thời gian ngắn nhất, tự mình thực hiện tất cả các chiêu thức của chín người trong cùng một thời điểm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!