"Lâm Thanh Sơn?"
Những nhân viên mặc giáo phụ cao cấp chặn trước mặt Lâm Bình kia, sắc mặt mua chóng thay đổi.
Mới vừa nãy, Lâm Bình có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, khuôn mặt đậm nét phương đông, cái này khiến cho bọn họ trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.
Nhưng, bọn họ cuối cùng vẫn không ngờ rằng, người này lại thật sự là Lâm Thanh Sơn.
Anh làm sao lớn gan như vậy, lại dám xông vào Giáo Đình?
Có điều, người có tên cây có bóng.
Hôm nay, những nhân viên mặc giáp phục cao cấp này, vừa không thể lui ra tránh, cũng không dám thật sự chặn lại trước người Lâm Bình, sợ bị anh tiện tay giết chết.
Trong lòng bọn họ, chỉ có thể cầu nguyện, những Giáo Chủ Thần Cảnh kia thậm chí là Giáo Hoàng Chân Thần đại nhân mau mau xuất hiện.
"Tôn kính Lâm Thanh Sơn các hạ, điện hạ Saint Lewis xin có lời mời."
Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang xoẹt qua, một vị Chân Thần trung kỳ Đại Giáo Chủ xuất hiện ở trước mặt Lâm Bình, nhìn về phía Lâm Bình, cung kính nói.
"Giáo Hoàng các hạ, uy phong lớn thật." Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.
Vị Đại Giáo chủ Chân Thần trung kỳ kia, cũng không trả lời nhiều, vẫn giữ thái độ cung kính như cũ, mặt ngó Lâm Bình, tay làm động tác xin mời.
Lâm Bình lạnh lùng nhìn ông ta một cái, bước lên một bước, cả người biến mất tại chỗ.
Vị Đại Giáo chủ Chân Thần trung kỳ kia, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Có điều, anh cũng không nói thêm cái gì, mà là lại trở vào bên trong Giáo Đình.
Mà Lâm Bình, lúc hiện thân lần nữa, đã xuất hiện ở đối diện Giáo Hoàng.
Lúc này, Giáo Hoàng đang ngồi ở một bên bàn đá, thật giống như đã là chờ Lâm Bình từ lâu.
"Lâm Thanh Sơn các hạ, tôi không nghĩ tới, anh lại thật sự dám một mình đến Giáo Đình. Anh có biết, trong suốt bốn trăm năm qua tôi chấp chưởng Giáo Đình, anh là người đầu tiên hay không?"
Giáo Hoàng nhìn Lâm Bình, ánh mắt như hồ đầm vậy, mặt nước êm ả, nhưng nếu nhìn thật kỹ, lại là có thể thấy từ trong đó, trên mặt hồ lại nổi lên vài gợn sóng.
"Cho nên là?"
Lâm Bình khóe miệng cong thành một tia cười lạnh, cũng ngồi ở đối diện Giáo Hoàng.
"Xem ra, thực lực các hạ, hẳn là lại có tinh tiến rồi."
Giáo Hoàng lần nữa mở miệng nói.
Chẳng qua là lần này, trong mâu quang Giáo Hoàng kia có một tia xúc động, dần dần khuếch tán ra, phạm vi mỗi lúc một rộng hơn. Thể hiện cho tâm trạng của ông ta ngay lúc này.
"Giáo Hoàng các hạ, bây giờ còn có thể lòng bình yên, lặng ngồi ở chỗ này nói chuyện cùng với tôi. Xem ra, tất cả thương thế cũng hoàn toàn khôi phục rồi."
Lâm Bình nhàn nhạt mở miệng.
Giáo Hoàng không phản bác gì. Hiển nhiên, cũng là thầm đồng ý với lời Lâm Bình nói.
Một lát sau, Giáo Hoàng mở miệng lần nữa: "Lâm Thanh Sơn các hạ, bổn hoàng vô tình cùng anh đối địch. Lần này anh vì chuyện gì mà tới thì cứ nói thẳng đi."
"Nếu như mong cầu không quá đáng, bổn hoàng có thể đồng ý với anh. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Giáo Hoàng không hề muốn cùng Lâm Bình ngươi sống ta chết.
Coi như là ông có có thể chiến thắng Lâm Bình đi chăng nữa, ông cũng không muốn làm, bởi vì Giáo Hoàng không hề muốn lúc mà cơ chuyên chưa tới, lại dốc hết sức lực, hao tổn chính mình.
"Được." Lâm Bình cười một tiếng.
Lần này tới, Lâm Bình vốn cũng không phải là vì muốn chém chết Giáo Hoàng mà tới.
Tự bản thân Lâm Bình cũng biết, coi như là thực lực của anh bây giờ tăng vọt một phen, nhưng so với Giáo Hoàng, còn có nội tình Giáo Đình mà nói, muốn ở trong Giáo Đình này giết chết Giáo Hoàng, cứ cho là anh có thể làm được đi chăng nữa, thì chỉ sợ cũng là cá chết lưới rách.
Lần này, Lâm Bình chủ yếu là vì Giáo Hoàng "Ngục Thánh Lôi Thuật" mà tới.
"Tôi muốn ‘Ngục Thánh Lôi Thuật’ của ông."
Lâm Bình nói thẳng ý đồ của mình.
Sau khi nghe được lời Lâm Bình, con ngươi của Giáo Hoàng, trong nháy mắt co rúc một cái.
"Khẩu khí của các hạ cũng lớn quá nhỉ."
Sắc mặt Giáo Hoàng không còn bình tĩnh nữa, mà là biến thành ý lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Bình, cũng có chút bất thiện.
"Giáo Hoàng các hạ, chính mắt ông thấy kết quả của chư thần ở Thiên Đường, núi An Đệ Kì, Đồ Đằng cổ địa rồi."
"Cho dù là chạy trốn, Saint Lewis ngài hôm nay cũng bị tôi giết thôi."
"Ông cùng bọn họ liên thủ xâm chiếm nước tôi, há có thể không trả giá hay sao? Nói bỏ qua là bỏ qua, ông thấy có được không?"
"Hoặc, ông đưa ‘Ngục Thánh Lôi Thuật’ cho tôi, lại bảo đảm từ nay về sau, không đặt chân đến phương Đông nửa bước. Hoặc là, chúng ta sống chết với nhau một phen."
Ánh mắt Lâm Bình, vào giờ khắc này cũng thay đổi trở nên hết sức lạnh lùng.
Một đôi con ngươi thâm thúy, tản mác ra một loại khí tức khiến người khác rùng mình.
"Lâm Thanh Sơn, anh cho rằng tôi nhượng bộ là vì sợ anh sao?"
Nghe lời nói uy hiếp trắng trợn này của Lâm Bình, Giáo Hoàng rốt cục cũng không giữ bình tĩnh được.
Bốn trăm năm qua, không có ai dám uy hiếp ông.
Bây giờ, ông lại là bị một thằng nhãi nhỏ tuổi uy hiếp, cái này làm cho Giáo Hoàng trong lòng tức giận tới cực điểm.
Theo một tiếng quát của Giáo Hoàng, khí thế Chân Thần tột cùng vào giờ khắc này, hoàn toàn bộc phát ra.
Bên trong chu vi trăm thước, tất cả nhà cửa ngay tại lúc này hoàn toàn biến thành một vụn cát. Bao gồm cả bàn đá giữa hai người, cũng biến thành phấn vụn.
Chỉ có Lâm Bình ngồi tại chỗ, không chút nào giao động. Nếu nói trong vòng trăm thước này, có cái gì còn giữ được nguyên vẹn, thì trừ phiến đá mà Giáo Hoàng đang ngồi ra, thì còn lại phiến đá mà Lâm Bình đang ngồi, không hề có chút tổn hại nào.
"Xem ra, Giáo Hoàng các hạ, không bằng lòng trả một cái giá rẻ thế chút nào cả." Lâm Bình than thở một tiếng, "Đã như vậy, vậy thì đánh đi."
"Chiến!"
Giáo Hoàng cũng là sắc mặt âm trầm như nước.
Giáo Hoàng nói xong chữ này, Lâm Bình cùng Giáo Hoàng hai người, đột nhiên biến mất, tại chỗ chỉ còn hai phiến đá.
Mà cùng lúc đó, toàn bộ người của Giáo Đình, trong lòng đều có cảm giác. Cảm giác rằng trên bầu trời phía xa kia dường như là có hai vầng mặt trời chói chang đang không ngừng va chạm vào nhau.
Bạo phát ra một loại cảm giác khiến người ta tim đập chân run, hết sức hồi hộp, lại cả đáng sợ.
Nhưng, vẻn vẹn chỉ là kéo dài ba giây, cảm giác kinh khủng đó biến mất.
Cùng lúc đó, trên hai phiến đá kia, lại xuất hiện hai bóng người ngồi xuống ở trên đó, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giống như thể, hai người mới nãy chưa từng rời đi.
Nếu có Chân Thần ở chỗ này, thì có thể dựa vào biến hóa trong khí của hai người, đoán được một ít.
"Đây là ‘Ngục Thánh Lôi Thuật’."
Sau khi hai người xuất hiện, Giáo Hoàng sắc mặt âm trầm, lấy “Ngục Thánh Lôi Thuật” ra giao cho Lâm Bình.
Đồng thời, Giáo Hoàng cũng nói: "Từ nay về sau, chỉ cần Lâm Thanh Sơn anh còn sống, tôi sẽ không đặt chân đến nước anh nửa bước."
"Một lời đã định." Lâm Bình gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!