Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 99: Không phân tốt xấu lại muốn ỷ thế hiếp người

Trong nháy mắt, sắc mặt của Mai Hồ và Trần Hưng Phong đã thay đổi.

Nhất là Mai Hồ, trong lòng cô ta run lên, làm sao cô ta lại quên mất, ở những khu vực công cộng trong thị trấn Hương Sơn này, có thiết lập rất nhiều camera giám sát. "Không thể thừa nhận”

Lúc này, trong lòng Mai Hồ âm thầm nhắc nhở chính mình.

Chỉ cần cô ta cắn chết không buông, khăng khăng nói Lâm Bình giở trò lưu manh với cô ta, cho dù Vương Lê Sơn đoán được điều gì, chắc hẳn vẫn sẽ bảo vệ cô ta, không để Lâm Bình thật sự đi điều tra băng ghi hình.

Đúng lúc này, Vương Lê Sơn đã dẫn theo tổng giám đốc Dương đi đến, mà Mai Hồ vẫn luôn chú ý đến bọn họ, lúc này cô ta đẩy đám người xung quanh ra, đi đến. “Tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Dương” Mai Hồ lã chã chực khóc, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Mai Hồ vừa gọi, vừa nhích đến gần tổng giám đốc

Dương.

Hôm nay cô ta được Vương Lê Sơn mời đến đây để đi theo tổng giám đốc Dương, đương nhiên là phải đứng chung một chỗ với tổng giám đốc Dương.

Hơn nữa trước đó tiếp xúc, cô ta có thể nhìn ra được, tổng giám đốc Dương này có ấn tượng rất tốt với cô ta, đây cũng là lý do vì sao, trước đó Mai Hồ nói cho Trần Hưng Phong biết, buổi tối cô ta không rảnh.

Mai Hồ gần như có thể chắc chắn, tổng giám đốc Dương đầu trọc, nhìn qua có vẻ hung dữ này, buổi tối nhất định sẽ để cho cô ta đi cùng. “Sao thế?”

Tổng giám đốc Dương nhìn thấy trên cổ tay và chân của Mai Hồ bị trầy da, cùng với vết máu bầm ở trước ngực cô ta, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

Giống như một chiếc bình hoa tinh xảo mà ông ta coi trọng, còn chưa kịp thưởng thức đã bị người ta làm dính một vết sơn lên đó.

Tuy không ảnh hưởng đến việc sử dụng, nhưng nhìn thấy vết bẩn đó, sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, luôn làm cho người ta cảm thấy nó không còn hoàn mỹ như trước.

Vương Lê Sơn nhíu mày, nhìn về phía Mai Hồ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vốn dĩ ông ta dẫn theo tổng giám đốc Dương đi dạo chơi xung quanh thị trấn Hương Sơn này, đồng thời giới thiệu chi tiết về các công trình ở đây, trao đổi mấy chuyện hợp tác, nhưng lại thấy bên này có một đám người tụ tập, giống như xảy ra chuyện gì.

Vì thế hai người bọn họ mới đến đây xem một xíu. Không nghĩ đến lại thấy được người mẫu mà ông ta sắp xếp cho tổng giám đốc Dương lại ở chỗ này. “Tôi bị người ta ức hiếp." Mai Hồ cắn răng, ánh mắt rưng rưng: “Người kia giở trò lưu manh, sàm sỡ tôi. “Những vết thương này đều là do lúc tôi phản kháng anh ta, bị ngã xuống đất, dẫn đến trầy da.

Mai Hồ cắn môi, nức nở nói, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nảy sinh lòng thương tiếc.

Trên mặt tổng giám đốc Dương hiện lên vẻ lạnh lùng.

Nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Dương không tốt cho lắm, sắc mặt của Vương Lê Sơn càng thêm khó coi.

Khách quý ở chỗ này, thế mà lại xảy ra loại chuyện đó.

Cô gái mà ông ta sắp xếp cho tổng giám đốc Dương, ở địa bàn của ông ta, thiếu chút nữa bị người ta quấy rối, đây chính là vả mặt ông ta. “Ồ, đây chẳng phải là ông chủ của thị trấn Hương Sơn

Rất nhanh đã có người nhận ra Vương Lê Sơn.

Trần Hưng Phong cũng là một trong số những người nhận ra Vương Lê Sơn.

Lúc này, Trần Hưng Phong đi ra: “Tổng giám đốc Vương, chào ông, tôi là Trần Hưng Phong của công ty vật liệu xây dựng Hưng Phong ở thành phố Nam Giang, hôm nay được gặp mặt ông ở đây, thật đúng là niềm vinh hạnh của Trần Hưng Phong tôi.”

Trên mặt Trần Hưng Phong mang theo nụ cười nịnh not.

Kinh phí đầu tư của thị trấn Hương Sơn này lên đến gần ba trăm năm mươi tỷ, tổng tài sản của Vương Lê Sơn, là thứ mà anh ta hoàn toàn không thể nào so sánh được. “Công ty vật liệu xây dựng Hưng Phong ư?” Vương Lê Sơn nhìn qua Trần Hưng Phong, lúc này lạnh nhạt nói: “Tôi quả thật đã nghe nói qua

Nghe thấy thế, sắc mặt của Trần Hưng Phong rất vui vẻ, sau đó tranh thủ đưa danh thiếp của mình. “Tên nhóc kia vừa mới quấy rối cô gái này, tôi đã tận mắt nhìn thấy tất cả, tôi đang vì cô gái này mà bênh vực kẻ yếu, không nghĩ đến tổng giám đốc Vương cũng đi đến đây.” Trần Hưng Phong cười nói.

Mai Hồ cũng vội vàng phụ họa: “Tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Dương, hai người phải làm chủ cho tôi đấy” “Tôi muốn nhìn xem, là ai lại dám ở thị trấn Hương Sơn của Vương Lê Sơn tôi quấy rối phụ nữ!”

Sắc mặt của Vương Lê Sơn có phần khó coi, giọng nói lộ ra lạnh lùng, lâu dài ở trong giai cấp quyền quý, quyền cao chức trọng, khiến trên người Vương Lê Sơn có một loại khí thế không giận mà uy.

Vương Lê Sơn vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Bình.

Cho dù không ít người trước đó, nhìn thấy Lâm Bình bình tĩnh ung dung chỉ về phía camera giám sát, bọn họ đã phát giác được, có lẽ sự việc không giống như Mai Hồ đã nói, chắc hẳn trong này có không ít ẩn tình.

Hiện tại, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Bình, mang theo đồng tình.

Thân phận của Mai Hồ này, thế mà lại không đơn giản, cô ta có chỗ dựa vững chắc là Vương Lê Sơn, lại còn ở trước mặt mọi người, cầu xin Vương Lê Sơn giúp cô ta làm chủ. Vương Lê Sơn chắc chắn sẽ không để cho cô ta thua thiệt, nếu không, mặt mũi của ông ta sẽ mất sạch.

Cho dù chuyện lúc trước thật sự không phải là lỗi của Lâm Bình, nhưng ai tin chứ?

Đến cấp bậc của Vương Lê Sơn, chỉ một câu nói của ông ta là đã đưa ra phán định.

Trong lúc nhất thời, một số người nhìn về phía Lâm Bình lại là cười trên nỗi đau của người khác.

Bọn họ không có thù hận gì với Lâm Bình, nhưng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như Tô Uyên, lại là vợ của Lâm Bình, khiến cho người ta cảm thấy ghen ghét, nếu như có thể nhìn thấy kết cục thê thảm của Lâm Bình, cũng thỏa mãn tâm lý u ám của một số người. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn

Lúc này, tuy ngoài mặt, Trần Hưng Phong không chút lay động, nhưng trong lòng đã vui như tết.

Thấy Vương Lê Sơn muốn hỏi Lâm Bình, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhường đường. “Sao thế? Không phân tốt xấu lại muốn ỷ thế hiếp người à?” Sau khi đám người kia tách ra, không có thứ gì cản trở tầm mắt, Lâm Bình xuất hiện trong tầm mắt của Vương Lê

Sơn và tổng giám đốc Dương.

Lâm Bình buông tầm mắt xuống, nhìn về phía Vương Lê Sơn và người đàn ông đầu trọc có bộ dáng hung dữ bên cạnh Vương Lê Sơn, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. “Anh ta ngốc à?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của một số người nhìn về phía Lâm Bình, giống như đang nhìn thấy một kẻ ngu.

Bao gồm cả một số vị phụ huynh, mắt đảo quanh, sắc mặt thay đổi. “Ngu ngốc, cho dù anh thật sự vô tội, như vậy cũng phải ngoan ngoãn nói chuyện, đây là Vương Lê Sơn, là ông chủ của thị trấn Hương Sơn, là người có giá trị bản thân mấy trăm tỷ. “Biết điều nói chuyện cho ngoan ngoãn, nếu như sau đó Vương Lê Sơn phát hiện ra sự thật, cho dù vì bận tâm đến mặt mũi của mình mà không vạch trần rõ chân tưởng, đi tìm cô gái kia gây phiền phức, nhưng ít nhất cũng sẽ không so đo với anh. Nhưng anh lại kiêu ngạo như thế, phách lối như vậy, dù cho anh có thật sự vô tội, thì tội danh này cũng đã định, thật đúng là ngu hết thuốc chữa, quá ngu xuẩn.”

Trong lúc nhất thời, có người âm thầm châm chọc Lâm Bình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình cũng thêm phần khinh bỉ.

Loại người này, khó làm nên chuyện lớn, chẳng qua là may mắn, thế mà cưới được một người vợ cực phẩm như Tô Uyên.

Mai Hồ thấy thế, trên mặt cô ta lộ ra cười mỉa

Vốn dĩ cô ta còn lo lắng, không biết liệu Vương Lê Sơn có ra tay giúp cô ta hay không, dù sao cô ta chỉ là một người mẫu tiếp khách mà thôi, cho dù cô ta là do Vương Lê Sơn mời tới, nhưng cũng không phải là người nào của Vương Lê Sơn.

Nhưng bây giờ Mai Hồ cảm thấy mọi chuyện rất ổn.

Tốt nhất anh nên phách lối hơn, để tổng giám đốc Vương và tổng giám đốc Dương có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ phách lối và kiêu ngạo đó của anh.

Đợt lát nữa, anh tha hồ mà chịu đựng.

Ngay tại lúc tất cả mọi người ở đây đều cho rằng, Lâm Bình đang tự mình tìm đường chết, bọn họ đang mong chờ xem Vương Lê Sơn sẽ có phản ứng gì thì sắc mặt của Vương Lê Sơn và tổng giám đốc Dương đứng bên cạnh ông ta đều đồng loạt thay đổi.

Ngay sau đó, bọn họ lập tức đi về phía Lâm Bình.

Nhìn thấy thế, ý cười mỉa trên môi Mai Hồ càng sâu hơn, trong lòng Trần Hưng Phong cũng trở nên kích động.

Nhưng một giây sau, mọi người sợ ngây người, chỉ thấy Vương Lê Sơn và vị tổng giám đốc Dương kia, chẳng những không trách mắng Lâm Bình, ngược lại thái độ còn rất cung kính, thậm chí còn có chút sợ hãi. “Cậu Lâm, sao cậu lại ở đây?”

Nhấn Mở Bình Luận