Hắn kéo tủ quần áo ra, tìm một cái áo sơ mi trắng và một cái quần mùa hè rộng thùng thình đưa qua. Lúc cách phòng tắm một khoảng gần, hắn thấp giọng nói: “Anh đang cầm đây.”
Bối Dao từ bồn tắm đi ra, dùng khăn tắm bao lấy chính mình. Cô mở hé cánh cửa, vươn bàn tay tinh tế giống như ngó sen ra ngoài. Cánh tay bị hơi nước nhuộm thành màu hồng phấn.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn sang chỗ khác, đem quần áo để vào trong tay cô.
Bối Dao thấy còn có cả quần mùa hè thì nghẹn cười, trong lòng cũng mềm mại. Hành động quy củ của Bùi Xuyên khiến cô không biết phải nói gì mới tốt.
Kết hôn quá mức đột ngột, đây là lần đầu tiên hai người ở chung với nhau. Ngày thường cô cũng có thói quen sinh hoạt của riêng mình, ví dụ như tắm rửa xong cô sẽ không mặc nội y. Ở thời kỳ dậy thì, các cô gái sẽ được mẹ mình dạy là buổi tối không thể mặc nội y nếu không sẽ không khỏe mạnh.
Áo sơ mi trắng dài mặc trên người cô đã đủ che đến đùi vì thế cô để xõa mái tóc ướt, không mặc cái quần mùa hè kia.
Tay Bối Dao nâng lên hạ xuống thật nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định không mặc nội y. Cô nhìn chính mình trong gương. Sau khi tẩy trang cô xinh đẹp như một đóa hoa, tóc dài xõa xuống, có đôi phần giống nàng tiên cá.
Nhưng cũng có chỗ thực xấu hổ. Ví dụ như Bùi Xuyên có khả năng không biết áo màu trắng tự nhiên sẽ có độ xuyên thấu. Áo này không chỉ lộ mà còn mỏng, vì thế có vài chỗ…… Cô cúi đầu, gương mặt nóng lên.
Lúc cô ở cùng đám bạn trong phòng ký túc thì không thấy gì, nhưng bây giờ lại có chút xấu hổ.
Bối Dao và Bùi Xuyên mới ở bên nhau được một thời gian hắn đã vào tù. Vì thế việc yêu đương của cô thiếu một bước. Giữa cô và Bùi Xuyên chưa bao giờ có hành động quá khích nào. Hiện giờ họ lại đột nhiên kết hôn, điều này khiến cô nhất thời không thể thích ứng được.
Nhưng lúc nghĩ đến hai điểm hồng nho nhỏ kia cô lại cắn răng mà đi ra ngoài.
Trong đêm tối mưa to giàn giụa, Hoắc Húc chạy suốt đêm từ thành phố B tới thành phố C, thân thể cha hắn là Hoắc Nhiên không tốt, hiện tại công ty đều là do Hoắc Húc quản.
Hắn mệt mỏi xoa xoa thái Dương. Sau khi đến thành phố C, Hoắc Húc đến khách sạn trước. Hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì một dãy số xa lạ gọi đến. Lấy thân phận của hắn ngày thường thì sẽ không nhận cuộc gọi từ số lạ, nhưng Thiệu Nguyệt cẩn thận, mỗi lần đều dùng điện thoại công cộng hoặc di động của người khác gọi cho hắn nên Hoắc Húc nhân nhượng mà nhận cuộc gọi này.
“A Húc, là em.” Thiệu Nguyệt nói, “Lần trước anh nói với em là tháng năm có thể thuyết phục được cô ta, hiện tại đã là tháng 5, tình hình thế nào rồi?”
Hoắc Húc nhíu nhíu mày. Tuy hắn là con riêng nhưng Hoắc Nhiên yêu mẹ hắn, bởi thế hắn mới có được ngày lành.
Hắn ở công ty vất vả cả ngày, lại phải suốt đêm ngồi máy bay đến đây, lúc này đã vô cùng mệt mỏi. Lúc nghe thấy giọng điệu thúc giục của Thiệu Nguyệt thì Hoắc Húc theo bản năng sinh ra chút không kiên nhẫn.
Nhưng rốt cuộc đây là người hắn quý trọng từ thời niên thiếu, vì thế Hoắc Húc nói: “Bọn họ không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng, anh đã an bài tốt ở thành phố C rồi.”
Thiệu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “A Húc, trong khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi, cảm ơn anh đã vì chúng ta mà làm mọi thứ.”
Hoắc Húc mệt mỏi lên tiếng.
Thiệu Nguyệt nghĩ đến việc hắn sắp cưới đứa con gái kia thì trong lòng chua loét. Nói thế nào nhỉ? Trong cơn mưa to ngày trước, lúc đó chỉ thoáng gặp qua Bối Dao nhưng không chỉ Hoắc Húc mà cả cô ta cũng kinh diễm. Sau này nằm trên bàn phẫu thuật chỉnh hình, Thiệu Nguyệt vẫn hâm mộ dung nhan không thể bắt bẻ được của Bối Dao. Cô ta sợ gây ra ác cảm cho Hoắc Húc nên cuối cùng cũng không dám phẫu thuật giống Bối Dao nửa phần.
Thiệu Nguyệt sợ người đàn bà điên là Khương Hoa Quỳnh, cô ta muốn sống, nhưng cũng không cam lòng Hoắc thiếu gia mà cô ta đã giữ nhiều năm như thế đi cưới người khác. Càng đừng nói đến chuyện đứa con gái kia còn trẻ tuổi và xinh đẹp hơn cô ta nhiều. Theo bản năng Thiệu Nguyệt cảm thấy sợ hãi.
Cô ta lại mở miệng, giọng điệu đã mềm mại thậm chí mang theo khóc nức nở: “A Húc, em cứ nghĩ đến những việc anh làm cho em thì lại rất khó chịu. Em thật muốn ở bên cạnh anh, cùng anh ở bên nhau, chứ không phải trơ mắt nhìn anh cưới cô gái kia. Em rất hối hận vì đã để anh làm như thế.”
Đàn ông vốn thích ăn mềm không ăn cứng. Nghe thấy Thiệu Nguyệt khóc nức nở thì tâm tình Hoắc Húc không còn tệ nữa. Hắn vội dỗ dành: “Là anh nói ra chủ ý này, có liên quan gì đến em đâu?”
Thiệu Nguyệt nghẹn ngào: “Nhưng em sợ hãi, em cũng biết ghen, liệu anh có diễn giả thành thật mà yêu cô ta, không cần em nữa không?”
Hoắc Húc ngẩn người, trong đầu nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đẹp như cảnh xuân kia. Đôi mắt của Bối Dao như hai viên ngọc, ấm áp lại động lòng người.
Thiệu Nguyệt nói: “A Húc?”
Hoắc Húc cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy hoảng loạn. Hắn phủ nhận: “Anh đương nhiên sẽ không thích cô ta, anh chỉ yêu em. Em đã vì anh mà làm nhiều như thế, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Thiệu Nguyệt nín khóc mỉm cười, làm nũng nói: “Vậy anh không được chạm vào cô ta! Nếu anh muốn……, Có thể tới tìm em.”
Hoắc Húc nói: “Đương nhiên.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi này, Hoắc Húc không buồn ngủ, ngược lại càng thêm bực bội. Hắn biết Bối Dao vô tội, nhưng Thiệu Nguyệt thì sao? Thiệu Nguyệt cũng vô tội, cô ấy còn thậm chí vì hắn thiếu chút nữa bị Hoắc Nam Sơn nhúng chàm! Còn bị hủy dung.
Thiệu Nguyệt ở bên cạnh hắn tám năm, là người phụ nữ của những năm tháng thiếu niên của hắn. Huống chi, Khương Hoa Quỳnh cũng không xác định được nguyên nhân chết của Hoắc Nam Sơn. Mấy năm nay bà ta điều tra vẫn không có kết quả. Nhưng nếu hắn và Thiệu Nguyệt ở bên nhau thì bà ta có lẽ sẽ nổi điên mà giết cả hai người. Chỉ có cùng Bối Dao ở bên nhau mới có thể giải thích được lý do hắn đến thành phố C vào một năm kia.
Nếu nhất định phải làm ra một lựa chọn, hắn chỉ có thể đem Bối Dao kéo xuống nước, huống chi…… Hoắc Húc nghĩ nghĩ, Bối Dao không nhất định có nguy hiểm không phải sao? Hắn sẽ cố gắng bảo vệ cô, Khương Hoa Quỳnh có lẽ sẽ không cảm thấy hắn hại chết Hoắc Nam Sơn nữa.
Hắn bực bội đốt một điếu thuốc,nhớ tới ngày mai hơn phân nửa có thể định ra việc hôn nhân với Bối Dao thì ngoài sầu lo vô biên lại có thêm một tia mong chờ nho nhỏ.
Trong không trung có một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó sấm chớp rền vang.
*
Tia chớp lập loè một cái, lại bị bức màn màu đỏ che mất.
Lúc Bối Dao tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy Bùi Xuyên ngủ dưới đất. Hắn không tiếng động tìm một bộ chăn đệm từ tủ quần áo đem trải dưới nền nhà.
Nghe thấy tiếng Bối Dao đi ra, hắn dừng một chút, ngón tay nắm chặt lấy tấm chăn, chẳng những không vuốt phẳng mặt nệm mà còn khiến nó loạn hơn.
Cô hỏi: “Bùi Xuyên, anh đang làm cái gì thế?”
Bùi Xuyên rũ mắt: “Lúc trước anh đã đồng ý với em, cho dù kết hôn rồi anh vẫn sẽ tôn trọng tự do của em như trước. Em vẫn đi học, mà anh sẽ không chạm vào em.”
Toàn bộ ngượng ngùng trong lòng Bối Dao biến mất, thay vào đó là tức giận ngút trời. Trước khi kết hôn hắn không có cảm giác an toàn, không tin cô thì thôi, nhưng sao kết hôn rồi hắn còn thế chứ?
Chẳng lẽ về sau cô sẽ cùng hắn ly hôn rồi gả cho người khác chắc? Hắn đem bản thân hắn trở thành cái gì chứ? Cái tấm ván để cô vượt qua nguy hiểm hả? Để cô dùng xong liền ném hả?
Cô cũng không đến nỗi mặt dày không cảm thấy gì, người ta không dám chạm vào cô thì cô cũng không thể sấn đến đúng không?
Vì thế Bối Dao tức giận: “Thế vì sao anh lại ngủ dưới đất? Bên ngoài có sô pha đó.”
Sắc môi hắn trắng bệch: “Nếu em……” Hắn cất tiếng khàn khàn, giống như thật gian nan, “Không hy vọng anh ở trong này thì anh sẽ ra ngoài ngủ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!