Bối Dao ngẩn ngơ, cô không biết phải nói tiếp thế nào. Một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Anh tức giận còn tặng quà cho họ làm gì?” Có lẽ nếu cô không tới giải thích thì Bùi Xuyên cũng sẽ không nói cái gì.
Bùi Xuyên hôn hôn gương mặt vì xấu hổ mà đỏ rực của cô, thấp giọng dạy dỗ cô: “Há miệng mắc quai.”
Bối Dao không hiểu nhưng Bùi Xuyên cũng không giải thích nhiều.
Đạo lý này có thể thấy rõ nhất trên người Triệu nữ sĩ. Hắn đưa quà cho bạn cùng phòng cô là để trong tương lai ít nhất bọn họ sẽ biết cô đã có chồng, sẽ giữ đúng mực, không vui đùa loạn lên.
Mỗi người đều có vòng giao lưu xã hội của mình, hắn không thể cướp đoạt cuộc sống của cô, chỉ có thể lặng yên không một tiếng động đi vào.
Bối Dao nghĩ nghĩ, lại nhịn không được cong cong môi. Cô chọc chọc ngực hắn: “Lúc trước anh nói để em cùng người khác ở bên nhau có phải trong lòng khó chịu muốn chết không? Lúc đó anh nghĩ thế nào chứ?” Rõ ràng hắn không hào phóng tí nào, lực chiếm hữu lớn như thế, lại keo kiệt muốn chết. Mối quan hệ giữa các cô gái mà hắn còn không biết xấu hổ tức giận kia kìa!
Giáo sư Bùi biết lòng hiếu kỳ của cô có đôi khi rất nặng. Nhưng tâm tư thống khổ của người đàn ông từng phải xẻo đầu quả tim thật sự không thể nói cùng cô.
Hắn thắt dây an toàn cho cô, chuẩn bị lái xe đến trường, thuận tiện đưa cô vợ nhỏ nhà hắn đi học.
Bối Dao nghĩ thầm, vừa rồi cô đã mất mặt, giờ Bùi Xuyên lại không chịu thổ lộ tâm tư, giống như cái hũ nút, thật không công bằng. Vì thế cô không hề xấu hổ, chỉ hứng thú mà ôm lấy cánh tay hắn: “Không được nổ máy, anh phải nói trước cơ.”
Bùi Xuyên nói: “Dao Dao, đừng nháo.”
Bối Dao nói: “Anh nói một chút đi được không?” Cô thật sự rất muốn biết. Mệt cô hồi cấp hai còn nghĩ hắn không thích mình, lên cấp ba cũng cảm thấy hắn tàn nhẫn, cái gì cũng bỏ được.
Hắn nói: “Em buông ra đi, em bị muộn rồi đó. Em cứ lôi kéo thế này anh không lái xe được.”
Bối Dao lắc đầu: “Em đằng nào cũng muộn rồi, anh mau nói đi.”
“……” Hắn dừng một chút, bất đắc dĩ nói, “Dao Dao, không được chơi xấu.”
Hắn càng như vậy, Bối Dao càng muốn biết: “Trước cấp hai anh không thích em hả?” Lúc ấy cô từng tưởng hắn thích Thượng Mộng Nhàn. Sau mới biết không phải.
Bùi Xuyên nhấp nhấp môi: “Không phải.” Hắn đã thích cô từ rất sớm rồi.
Mùa hè bên ngoài đã khá nóng bức, trong xe lại có điều hòa, bãi đỗ xe an tĩnh. Hắn rũ mắt nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô, trong đó có bóng dáng hắn.
Bùi Xuyên nói với cô: “Có vài thứ nói không rõ, nếu đã qua thì để nó qua đi được không?”
Năm ấy hắn tự thú thì đã chuẩn bị cùng đám người kia cùng chết. Mấy trăm triệu tệ kia cũng là hắn để dành cho cô. Sau này cô có cùng người khác ở bên nhau, nếu cô sống không tốt thì hắn sẽ tìm cách đưa cho cô. Còn nếu cô sống tốt thì hắn không cần vì vài món đồ vật chất đó khiến cô nhớ đến hắn.
Đối với Bùi Xuyên trong quá khứ thì tình yêu thật quá khổ.
Chua xót từ đầu lưỡi lan tràn đến đầu quả tim, cả đời hắn chỉ yêu một người như vậy. Hắn đã trải qua khổ sở không gì sánh được, vì thế cũng không hy vọng cô phải trải qua điều tương tự. Cô có thể sống hạnh phúc không gánh nặng đối với hắn mà nói đã là tốt lắm rồi.
Nhưng con người ta vẫn luôn nhịn không được hy vọng xa vời. Lúc luật sư nói với hắn là có cơ hội được nhìn thấy cô thì hắn vẫn lựa chọn nỗ lực nghĩ cách đi đến bên cạnh cô. Cuối cùng đem hết tiền nộp lên cho nhà nước.
Nếu cuộc đời đền đáp hắn bằng cách để Dao Dao đến bên cạnh hắn thì hắn sẽ nỗ lực làm một người tốt có cống hiến cho thế giới này.
Bối Dao chớp chớp mắt nói: “Được thôi.”
Mệt cô còn tưởng có thể nghe Bùi Xuyên phân tích một chút tâm tình luyến tiếc của hắn lúc đó. Cô đành ôm lấy hắn, có chút uể oải khi không nghe được Bùi Xuyên nói lời âu yếm gì đó.
Trên cánh tay rắn chắc của hắn là cảm giác mềm mại khiến Bùi Xuyên khó tránh khỏi nghĩ tới những lời Vương Càn Khôn vừa nói.
Lúc học cấp ba chơi với đám Kim Tử Dương, khi đó là lúc tuổi tác dễ xao động nhất. Kim Tử Dương nói chuyện cũng không hề cố kỵ, nên tự nhiên Bùi Xuyên cũng biết cô vợ nhỏ nũng nịu của hắn có dáng người cực tốt.
Cổ họng hắn khô khốc, vuốt vuốt má cô dỗ: “Ngoan, ngồi thẳng.”
Bối Dao ngồi thẳng, Bùi Xuyên lúc này mới khởi động xe đến trường học.
Bối Dao đến lớp vừa kịp lúc. Khi cô đi qua Tần Đông Ni nhỏ giọng nói: “Đã xin nghỉ cho Vương Càn Khôn, cậu ấy đang ngủ trong phòng.”
Bùi Xuyên ngồi dưới bãi đậu xe một lúc mới khóa xe, cất bước đến khoa máy tính.
Sinh viên của khoa máy tính phát hiện giáo sư Bùi luôn đúng giờ hôm nay lại đi muộn. Bùi Xuyên đến trễ cũng không có biểu tình gì, chỉ bắt đầu viết bảng, giảng một chút kỹ xảo làm phần mềm cho bọn họ.
Áo sơ mi của hắn làm bằng nguyên liệu tốt, vừa rồi bị Bối Dao cọ cọ thì có chút nhăn. Không nghĩ tới đám sinh viên phía dưới vì thế lại càng hưng phấn.
Có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Nghe nói tối qua có người nhìn thấy trên sân thể dục, giáo sư Bùi ‘tính lãnh đạm’ của chúng ta đang ấn một nữ sinh vào hàng rào bảo hộ mà hôn đấy. Nghe Triệu Hân Hân nói hai người lúc đó cực kỳ kịch liệt. Bọn họ cũng không né không tránh, vừa thấy chính là cầm lòng không nổi.”
Nữ sinh còn lại nói: “Không thể nào, thầy ấy trông không giống một người táo bạo như thế.”
Người đàn ông trẻ tuổi lại cố tĩnh lãnh đạm, trưởng thành như thế. Đoạn Du không phải đã từng chủ động làm thân mà không được sao? Giáo sư Bùi đến liếc mắt nhìn cô ta một cái còn không thèm nhìn.
Nữ sinh bàn đầu lại cực lực thuyết phục bạn học tin tưởng: “Thật sự, mình lừa cậu làm gì? Hôm qua lớp chúng ta không phải có Bối Dao đến dự à? Hôm nay đến sớm, nghe Triệu Hân Hân nói hôm qua giáo sư Bùi chủ động đi đến mời Bối Dao cùng đi ăn cơm kìa.”
“A? Vậy nữ sinh viên tối qua ở cùng giáo sư……”
“Tất cả mọi người đều đoán là hoa hậu giảng đường kia.”
Nữ sinh kia rốt cuộc cũng tin. Nếu là Bối Dao thì cũng rất có khả năng. Nữ sinh viên khoa y kia quả thực quá mức xinh đẹp.
Nhưng mà……
“Bối Dao không phải là có bại trai rồi sao?” Vì tên bạn trai thanh danh hỗn độn còn từng ngồi tù kia, Sở Tuần theo đuổi mà cô ta cũng chưa chịu đồng ý đâu. Lúc trước chuyện này chính là ầm ĩ đến mức toàn trường đều biết. Mọi người đều nói Bối Dao không có ánh mắt.
“Đúng vậy đúng vậy, cậu xem sắc mặt của Đoạn Du đi. Mọi người cũng đang nói cái này đó. Tuy Bối Dao có nhân duyên không tồi ở khoa y nhưng ai biết được cô ta là người thế nào. Vạn nhất giáo sư Bùi của chúng ta chỉ bị cái vẻ ngoài ngây thơ kia của cô ta lừa, không biết cô ta đã có bạn trai thì làm sao bây giờ?”
Phía dưới ríu rít. Loại tin tức này căn bản khó có thể ngăn chặn. Không chỉ có các nữ sinh thảo luận mà các nam sinh cũng tỏ vẻ không tin, đặc biệt là nam sinh từng hỏi xin Bối Dao số điện thoại kia. Tâm hắn đều sắp nát rồi! Ngày hôm qua có phải giáo sư Bùi cũng coi trọng Bối Dao nên mới không vui chuyện hắn truyền tờ giấy không?
Tuy tiếng nói chuyện của mọi người rất nhỏ nhưng nhiều người nói chuyện như vậy, cuối cùng bắt đầu cãi cọ ồn ào.
Bùi Xuyên buông phấn viết, lạnh lùng mở miệng: “Có cái gì nghe không hiểu thì trực tiếp hỏi, không cần tự mình thảo luận khi đi học.” Giọng hắn lạnh lẽo, trầm thấp.
Phòng học lập tức an tĩnh xuống.
Trong lòng Đoạn Du rốt cuộc nghẹn một hơi không thông. Bối Dao tuy xinh đẹp, nhưng cô ta chẳng lẽ lại kém cỏi sao? Đám đàn ông vì sao lại thích một kẻ đã có bạn trai chứ không chịu nói chuyện với mình?
Cô ta chắc chắn giáo sư Bùi không biết Bối Dao đã có bạn trai, vì thế đứng lên nói: “Giáo sư, có phải thầy có người trong lòng rồi không?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Phải.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!