Vài người không hiểu gì mà nhìn hắn, lại thấy Satan không giống như đang nói đùa thì trên mặt lộ ra ý mừng, nhanh nhẹn mà rời đi.
Theo lý thì Bùi Xuyên hôm nay cũng sẽ trồng hoa hồng. Hôm qua hắn nói không cần nhưng hôm nay vẫn đẩy theo một xe hoa đi đến chỗ phần mộ. Hắn vừa điều khiển xe lăn, vừa đẩy xe hoa kia.
Bối Dao thấy thế vội vàng đỡ lấy xe đẩy hoa: “Để em giúp anh.”
Bùi Xuyên nói: “Cảm ơn.”
Hai người cùng nhau đi vào khu mộ. Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền không dám đi vào, chỉ dám ở bên ngoài nhìn nhau. Cao Quỳnh trừng mắt nhìn: “Tôi bảo đảm, bọn họ cùng nhau đi vào, nhưng lúc ra chỉ có Satan, còn kẻ giả mạo kia xác đã lạnh.”
Vu Thượng Huyền nhếch khóe miệng.
Giữa biển hoa oải hương, người đàn ông vén tay áo lên, đeo mặt nạ, bình thản mà trồng hoa hồng. Lòng bàn tay hắn thô ráp, gai hoa hồng sẽ không đâm được vào. Hắn cũng không quên cô gái nhỏ bên người, chỉ ôn nhu nói với cô: “Em nói mình đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, vậy em thử tìm xem có thể có cách nào để về không.”
Bối Dao luôn cảm thấy quái quái khi nhìn người khác trồng hoa trước mộ của “Chính mình”. Cô lại còn phải nhảy nhót trên mộ của “Chính mình” để xem có cách nào xuyên về hay không.
Cô nghiêng nghiêng đầu nói: “Em đi nhé?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Hắn rũ mắt, không nhìn cô, chỉ lấp đất cho mấy nhánh hoa thật tốt. Bối Dao khụ khụ, dẫm lên nấm mồ mà nhảy nhảy.
Chung quanh là một mảnh hoa hồng bị dẫm nát, một lúc sau cô xấu hổ mà nhìn người đàn ông đang ngồi vững trên xe lăn, mờ mịt nói: “Em vẫn còn ở đây.”
Satan cũng ngẩn người: “Ừ, thật đáng tiếc.”
Bối Dao ngượng ngùng nhảy xuống khỏi ngôi mộ, dứt khoát nhìn hắn trồng hoa. Cánh tay rắn chắc của hắn dính bùn đất, cô thì nhìn bia mộ rồi đến dòng chữ cứng cáp “Ngô thê Bối Dao chi mộ” khiến cô mặt đỏ tai hồng. Bối Dao nhìn hắn hỏi: “Chữ trên bia mộ……”
Bùi Xuyên dừng động tác một chút, một lát sau hắn mới đẩy xe ra lấy cây hoa tiếp theo, nói: “Xin lỗi, mạo phạm rồi, em đừng để ý.”
Mặt Bối Dao đỏ bừng lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ra hai chữ: “Không sao.”
Bùi Xuyên khe khẽ thở dài.
Hiện giờ hắn và hắn thời niên thiếu không quá giống nhau, trải qua nửa đời cô độc hắn đã không còn cảm xúc tự ti nữa. Rất nhiều sóng to gió lớn hiện tại đều lắng đọng lại thành tình cảm lâu dài.
Da mặt hắn vừa dày vừa vô liêm sỉ nên mới xưng người khác là vợ mình. Nếu là hắn mấy năm trước thì hắn sẽ xấu hổ đến không có chỗ dung thân.
Cô gái nhỏ xấu hổ lộc cộc cùng hắn trồng hoa. Cô mềm giọng nói: “Em cảm thấy như vậy thực kỳ quái, vì sao em lại phải viếng mồ của chính mình chứ?”
Hắn biết cô còn trẻ, đến từ thế giới khác nên thực đáng yêum lúc nghe cô nói như thế cũng chỉ cười nhẹ. Nhưng Bối Dao mà hắn muốn bảo hộ ở thế giới này đã rời đi, mà đó mới là chấp niệm của Satan hết năm này đến năm khác.
Chờ hắn trồng hoa xong, Bối Dao nhẹ nhàng lau bùn trên cánh tay cho hắn. Cánh tay của hắn cứng đờ trong tay cô, ánh mắt hắn xuyên qua ánh mặt trời nhìn cô, vừa trong suốt vừa sâu hút.
Bối Dao lúng ta lúng túng thu tay lại, suy đoán nói: “Trước kia có phải em đối xử với anh không tốt không?” Bằng không vì sao chỉ một động tác nhỏ này lại khiến anh có phản ứng lớn đến thế.
Bùi Xuyên rũ mắt: “Không có chuyện đó, không phải em muốn thử tìm ở chỗ này xem có cách nào trở về sao?”
Tuy Bối Dao biết như thế rất xấu hổ nhưng cô vẫn rất muốn về nhà, vì thế cô đáp: “Đúng.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Satan, cô cảm thấy mình như một tên ngốc mà lại đi tới bên ngôi mộ kia. Bối Dao cảm thấy lúc này mình nên nói một câu khẩu hiệu gì đó, một cách thật thống khoái.
Một lát sau, cô xám xịt mà trèo từ trên mộ xuống. Lần này cô đã biết tránh chỗ hoa hồng mà hắn trồng, không tổn thương đến đám hoa mới được trồng.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt bình thản, Bối Dao lại hận không thể đào cái hố rồi đem bản thân vùi vào đó. Cô nhỏ giọng nói: “Vẫn không thể trở về.”
Khóe miệng dưới mặt nạ của Bùi Xuyên hơi cong lên.
Bối Dao nhéo làn váy của chính mình, giọng nói đáng thương cực kỳ: “Em có thể tạm thời đi theo anh không?”
Bùi Xuyên nói: “Chỉ cần em không ngại thì anh rất vinh hạnh.”
Sự bao dung của hắn khiến cô không còn quá xấu hổ, Bối Dao cũng thả lỏng hơn chút. Lúc hai người đi ra khỏi khu mộ, Cao Quỳnh dùng đôi mắt sáng ngời có thần nhìn qua. Lúc thấy tiểu yêu nữ kia vẫn còn sống thì mặt Cao Quỳnh nổi gân xanh, cô ta cười gượng nói: “Ha ha Satan, tôi nghe nói vị tiểu thư này hôm qua hận không thể nhảy múa trên mộ của Bối Dao, khiến hoa còn đổ một mảnh, cô ta đúng là hoạt bát.”
Ẩn ý trong lời này ai cũng hiểu, kẻ giả mạo này dám to gan lớn mật mà dẫm lên tâm ý của Satan, nhân lúc còn sớm mau giết cô ta đi.
Bối Dao còn nhớ rõ cô gái này muốn cấy chip vào đầu mình nên cô vội biện bạch: “Tôi không phải cố ý.”
Cao Quỳnh hận không thể xông lên tự xử lý cô nàng: “Mọi sai lầm của bản thân cô đều có thể cãi thành không cố ý đúng không?”
Bối Dao cẩn thận nhìn về phía Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên dừng một chút, nói với Cao Quỳnh: “Được rồi, cô ấy đã nói là không cố ý rồi.”
Cao Quỳnh ngây ngốc, đây là những lời bình thường hắn nên nói sao? Kẻ giả mạo này nói cái gì hắn đều tin, nếu dễ dàng tha thứ như thế thì hắn vẫn còn là Satan sao?
Một đám người trở về, Bùi Xuyên đi nghe thủ hạ báo cáo. Cao Quỳnh lúc này lặng lẽ đi tới bên người Bối Dao, miệng hơi động, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi biết cô muốn làm trò gì, tôi cảnh cáo cô, đừng hy vọng âm mưu của cô có thể thực hiện được.”
Bối Dao mờ mịt hỏi cô ta: “Tôi muốn chơi trò gì?”
Cao Quỳnh: “A, cô cho rằng có được trái tim Satan dễ như thế hả? Trước kia cũng có người giống như cô, nhưng giờ bọn họ ở đâu cô có biết không?”
Bối Dao biết điều hỏi tiếp: “Ở đâu?”
Cao Quỳnh thâm ý cười: “Dưới chân cô, làm phân bón cho hoa.”
“……”
“Tôi nói cho cô biết, tương lai khẳng định cô cũng có kết cục này. Tuy tôi biết các người rất muốn giết Satan nhưng cho dù thế nào cũng không làm được đâu. Đừng tưởng hiện tại Satan che chở cô thì cô có thể tổn thương hắn. Cô kém quá nhiều so với tiểu thư Bối Dao.”
Đây là lời trái với lương tâm, vì trong trí nhớ của Cao Quỳnh thì giữa Bối Dao và Satan trước sau đều lãnh đạm, có đôi khi Cao Quỳnh hận cô ấy không động tâm với Bùi Xuyên.
Nhưng hiện tại đối phó với kẻ giả mạo này thì Cao Quỳnh nhất quyết không thể để cô ta đắc ý, nói gì cũng được, chỉ cần đả kích được cô ta đã coi là đạt hiệu quả.
Bối Dao nghe cô ta nói mình so ra kém “Bối Dao” thì kỳ quái mà nhìn Cao Quỳnh liếc mắt một cái: “Cô thích Bùi Xuyên hả?”
Cao Quỳnh đường hoàng nói: “Tôi chính là thích hắn đó, mà tôi cũng là người thích hợp với hắn nhất.”
Bối Dao nói: “Tôi cũng thích anh ấy, sẽ không tổn thương anh ấy.”
Cao Quỳnh lại chỉ nghe được một câu trước, lập tức xù lông: “Cô đang tuyên chiến với tôi hả?”
Bối Dao: “Không, tôi không phải……”
Cao Quỳnh nói: “Tôi đã theo hắn 10 năm, mọi thứ về hắn tôi đều biết, từ những thứ hắn thích đến thân thể và cả tính tình! Chúng tôi vốn dĩ sắp ở bên nhau rồi.” Cao Quỳnh tức giận đến nói không lựa lời. Dựa vào cái gì chứ, từ đâu ra đứa con gái hoang dã này? Hôm qua cô ta mới tới đã muốn cướp Satan của Cao Quỳnh cô rồi! Cô đi theo Satan hơn mười năm rồi, đừng nói cơ bụng, đến bả vai còn chưa được sờ qua kia kìa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!