Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sức nóng của một ác ma

Bối Dao đá một hòn đá nhỏ dưới chân, là không có nhìn đến? Vẫn là không có ấn tượng?
Anh nhìn thoáng qua cô: “Đừng động vào chuyện của người khác, tập trung thi cho tốt.” Anh dừng một chút hỏi cô, “Muốn thi vào trường cao trung nào?”
Thành phố C có ba trường cao trung nổi danh, phân biệt là Nhất, Tam, Lục Trung.
Bối Dao hứng thú, cô đời trước học sách cũng thực nỗ lực, chính là bởi vì không có thông minh như con nhà người ta, phi thường gian nan mà thi đậu Lục Trung. Trong ba trường cao trung thì Lục Trung bầu không khí cũng tương đối nhẹ nhàng, trong ánh mắt cô mang theo tinh tinh điểm điểm nhỏ vụn sáng rọi: “Muốn đi Lục Trung, Lục Trung cách nhà gần.”
“Ừ.” Anh trả lời, ở trong lòng nhớ kỹ.
Với thành tích của anh, muốn học ở cao trung nào đều không có vấn đề. Bùi Xuyên không có làm trắc nghiệm chỉ số thông minh, nhưng anh cảm giác được mình học đồ vật cùng ký ức so với mọi người xuất sắc hơn nhiều, anh hoàn toàn có thể nhảy lớp, nhưng mà anh không có, từng bước một quy củ mà bướng bỉnh mà lớn lên.
Bùi Xuyên về đến nhà, trước là tắm rửa một cái.
Nhà anh thời gian này không có người, cha mẹ đều còn đi làm. Bùi Xuyên bình tĩnh mà trở lại phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, bên trêи viết phương thức liên hệ của Đinh Văn Tường.
Đinh Văn Tường là đứa bé lớp 6 đã từng một hai phải xốc quần anh lên để xem chi giả. Đinh Văn Tường tay phải thiếu hai đầu ngón tay, hiện tại trưởng thành, không có đi học, ở cùng với bọn xã hội đen. Người này cái khác không xuất sắc, nhưng giả làm kẻ có tiền lại rất giỏi.
Bạn trai Thượng Mộng Nhàn hiện tại là Đinh Văn Tường. Cô ta cũng không phải là người tốt đẹp gì cho cam, cùng với Đinh Văn Tường là kẻ xấu, hai người ở chung với nhau lại giống như trời sinh một đôi vậy.
Bối Dao vẫn luôn cho rằng sau khi nói chuyện với Thượng Mộng Nhàn, cô ta liền buông tha Bùi Xuyên, kỳ thật không có.
Sau ngày đó Thượng Mộng Nhàn còn chưa có chết tâm, Bùi Xuyên trong lòng tức giận.
Thượng Mộng Nhàn rời xa anh, là bởi vì anh dùng biện pháp đặc thù. Hoặc là nói, là bởi vì anh dùng thủ đoạn ti tiện. Bùi Xuyên chỉ số thông minh cao bắt đầu từ một năm này, liền không có dùng ở trêи chính đạo.
Bùi Xuyên đem tờ giấy ném vào bồn cầu, ấn xuống nút xả nước, trong xoáy nước, nó biến mất đến sạch sẽ.
Cảm ơn Thượng Mộng Nhàn tâm tư không thuần năm này dạy cho anh biết, anh đời này đều không đáng được yêu.
Anh không xứng.
Mùa xuân tháng ba, cành liễu mọc mầm mới, Bối Dao đi ở bên cạnh Bùi Xuyên, nhỏ giọng nói với anh: “Tớ nói cho cậu biết một bí mật.”
“Ừ.”
“Mẹ tớ sinh cho tớ một em trai nhỏ đó.”
Bùi Xuyên có chút kinh ngạc, nhìn cô một cái.
Tiểu thiếu nữ bước chân như là chim yến con vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, ngữ điệu lại đè thấp: “Muộn nhất chính là tháng này, em trai tớ liền sinh ra.”
Năm 2004 quốc gia còn chưa có mở rộng chính sách sinh con thứ hai, đang thực hiện kế hoạch hoá gia đình, trong nhà chỉ cho phép sinh một con. Phố lớn ngõ nhỏ dán khẩu hiệu “Sinh ít ưu tiên hạnh phúc cả đời”, “Con gái cũng có thể là trụ cột”.
Triệu Chi Lan hơn ba mươi mới mang thai lần thứ hai, vốn dĩ rất ngượng ngùng, chính là nhìn đến con gái không hề khúc mắc mà lại có bộ dáng vui vẻ, bà cũng an tâm lại, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi làm mẹ một lần nữa.
Triệu Chi Lan đã từng âm thầm cùng Bối Lập Tài thương lượng: “Dao Dao có thể hay không nghĩ nhiều với không vui?”
“Anh thấy sẽ không đâu.” Bối Lập Tài sờ sờ bụng của vợ mình, “Đứa nhỏ này trưởng thành, cũng có thể vì chị gái mà chia sẻ rất nhiều áp lực.”
Hai vợ chồng cộng lại ở bên ngoài thuê cái phòng ở, đối với bên ngoài nói Triệu Chi Lan về nhà mẹ đẻ thăm người thân, chờ dưa chín cuống rụng, đứa con thứ hai này sinh ra, lại thành thành thật thật đi khai hộ khẩu, nên phạt tiền thì nộp tiền.
Dù sao cũng đã mang thai rồi, cũng không đành lòng bỏ nó đi. Tháng ba năm nay, vừa vặn chính là mùa mà tiểu Bối Quân sinh ra.
Bùi Xuyên hỏi Bối Dao: “Cậu như thế nào biết là em trai? Vạn nhất là em gái thì sao?”
Bối Dao nghĩ thầm chính là cô biết nha, cô nghịch cành cây trêи đầu: “Tớ nằm mơ mơ thấy, không quan hệ, là em gái thì tớ cũng thích em ấy như vậy.”
“Cậu hy vọng nó sinh ra?”
Bối Dao dùng sức gật gật đầu, trong mắt cô chứa đầy ôn nhu chờ đợi sáng rọi, Bùi Xuyên nhíu mày.
“Không sợ nó lấy đi tình yêu của cha mẹ cậu sao?”
“Không sợ.” Cô cười ngâm ngâm mà trả lời, “Tớ và em trai cùng chảy chung một dòng máu, chúng tớ là người nhà.” Trong trí nhớ của cô có bộ dáng tiểu Bối Quân chắc nịch đáng yêu, nhớ tới đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, mềm lòng đến không được.
Tiểu thiếu nữ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hỏi anh rất nhiều: “Bùi Xuyên, cậu có muốn một em trai em gái không?”
Bối Dao hỏi cái này lời nói mang theo một chút thấp thỏm, bởi vì cô biết, lúc lên cao trung, cha mẹ Bùi Xuyên đã sớm ly hôn, mà cha Bùi Xuyên tìm cho anh một người mẹ kế, mẹ kế mang đến một người con gái của mình.
Bối Dao kiếp trước cùng Bùi Xuyên không thân cận, vẫn luôn không biết Bùi Xuyên đối với người em gái này là thái độ như thế nào.
“Không muốn.” Anh nhàn nhạt mà trả lời.
“Ồ.” Bối Dao trong lòng lo lắng, về sau anh sẽ nhiều khó chịu a.
Bối Dao về đến nhà, vừa vặn gặp được cha cầm một ít đồ dùng sinh hoạt muốn đi ra ngoài.
Bối Lập Tài: “Dao Dao đã về rồi à, cha đi xem mẹ con.”
“Con có thể cùng đi không? Bài tập con làm xong rồi.”
“Đi thôi, cha đóng cửa lại.”
Bối Lập Tài hai năm trước cũng đã mua xe máy, mà chiếc xe máy kia của Bùi gia, đã sớm đổi thành xe hơi rất là khí phái.
Bối Dao ngồi ở trêи xe máy của cha, gió nhu hòa mà thổi lên mặt, hôm nay là thứ sáu ngày 24 tháng 3. Ngày mai chính là ngày mà tiểu Bối Quân sinh ra, sinh ra lúc rạng sáng hai giờ. Tuy là Bối Dao biết điều này, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương lên.
Triệu Chi Lan vác một cái bụng to, thấy con gái tan học lại đây, ôn nhu mà sờ sờ đầu cô.
Người một nhà ăn xong cơm chiều, Triệu Chi Lan nhíu mày: “Nước ối vỡ rồi.”
Bối Lập Tài lập tức nói: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Cũng may là đứa thứ hai, Triệu Chi Lan một chút cũng không hoảng hốt: “Anh trước đem Dao Dao về đi, còn chưa có đau, vẫn còn sớm.” Bà lại xoay người nhìn Bối Dao, “Trở về ngủ một giấc, ngày mai tới bệnh viện xem mẹ cùng em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ nha. Buổi tối một mình con ở nhà có sợ không?”
Bối Dao lắc đầu, cổ vũ mà cầm tay Triệu Chi Lan.
Đêm nay Triệu Chi Lan sinh, Bối Dao ở phòng cầu nguyện hết thảy thuận lợi.
~~~
Ban đêm mưa rơi, gió to cuốn ngọn cây lên, nước mưa văng khắp nơi, ngoài cửa sổ mưa rơi gián đoạn cùng với vài tiếng sấm.
Nhà tầng 4 đối diện của tiểu khu, lại trình diễn một cảnh khôi hài.
Một tuần trước, trong túi xách của Tưởng Văn Quyên, xuất hiện một thỏi son môi nước ngoài xa hoa.
Bùi Xuyên là người nhìn thấy đầu tiên, thỏi son kia rơi ra khỏi túi xách, Tưởng Văn Quyên luống cuống một cái chớp mắt, ở dưới ánh mắt trầm mặc của con trai, hoảng loạn đem nó nhặt lên, cất vào trong túi của mình.
“Đồng nghiệp của mẹ tặng.”
Anh rõ ràng còn không có hỏi, Tưởng Văn Quyên liền chột dạ tìm lấy cớ cho mình.
Bùi Xuyên không nói chuyện, trêи đời này hiếm khi có người có thể ở trước mặt anh thuận lợi nói dối. Trừ phi anh nguyện ý bao dung lời nói dối ấy.
Anh nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, đẩy xe lăn rời đi. Cho tới bây giờ, anh vẫn như cũ muốn một gia đình hoàn chỉnh.
Chính là giấy không thể gói được lửa, không bao lâu, Tưởng Văn Quyên ngược lại cùng Bùi Hạo Bân ngả bài.
Phòng ngủ chính mở đèn, Tưởng Văn Quyên nói: “Ly hôn đi, tôi thích một người đàn ông khác rồi, anh ấy là bác sĩ ở bệnh viện của tôi.”
Bùi Hạo Bân là một hình cảnh xuất sắc, khi đối mặt với chuyện vợ mình ngoại tình, vẫn không chịu được mà cảm thấy trời cũng phải sụp: “Tưởng Văn Quyên! Cô như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy, cô có xứng đáng với danh một người vợ, người mẹ không? Nếu không phải tôi phát hiện tin nhắn trêи di động thượng của cô, cô có phải hay không tính toán để tôi đội nón xanh cả đời không!”
Tưởng Văn Quyên che mặt rơi lệ: “Tôi biết, tôi thực xin lỗi anh, thực xin lỗi Tiểu Xuyên, chính là……” Bà dừng một chút, nước mắt ngơ ngẩn chảy qua khóe miệng, “Nhưng mà hết thảy chuyện này đều do ai đây? Năm Tiểu Xuyên bắt đầu bốn tuổi, tôi một khi ngủ ở bên cạnh anh, thì cả đêm đều gặp ác mộng. Trong mộng một mảnh máu chảy đầm đìa, ta ôm một đôi chân bị chặt đứt, khóc đến đôi mắt đều mù. Mà anh ở bên kia, tôi gọi anh, tôi gọi thế nào cũng không cứu được.”
Mưa to giàn giụa, sắc mặt Bùi Xuyên tái nhợt, ở sau cửa phòng lẳng lặng nghe.
“Bọn họ ở ngay trước mặt tôi, đem chân của Tiểu Xuyên……” Bà che miệng, đau khổ khóc thành tiếng, “Anh thành toàn sự nghiệp của anh, tôi đã nhiều năm gặp ác mộng. Anh là một hình cảnh tốt, nhưng anh không phải là người cha tốt.”
Tưởng Văn Quyên cười lạnh: “Tôi tuyệt vọng, tôi vừa nhìn thấy Tiểu Xuyên, tôi liền nhớ tới cha của thằng bé là một nam nhân tâm địa máu lạnh, anh ta vì quốc gia, vợ con anh ta đều có thể không cần. Trong mộng của tôi cái gì cũng có, lần đầu tiên là tôi bị chém rớt tay, lần thứ hai là cắt lấy lỗ tai. Tôi chỉ cần vừa nhìn thấy phần còn lại của chân đã bị cụt của Tiểu Xuyên…… Tôi……”
Bà vừa khóc vừa cười, những tự trách cùng thống khổ áp lực cảm tình mấy năm nay toàn bộ bùng nổ.
“Tôi thậm chí…… Tôi thậm chí sợ hãi nhìn thấy thằng bé, nhưng thằng bé là Tiểu Xuyên của tôi!” Tưởng Văn Quyên mặt đầy nước mắt, “Nhiều năm như vậy là bác sĩ Tống vẫn luôn làm tâm lý phụ đạo cho tôi, anh nói tôi không có trách nhiệm cũng được, nói tôi hạ tiện cũng được, nhưng tôi thật sự không chịu được những ngày phải gặp ác mộng như này nữa.”
Gió to thổi rơi bồn hoa trêи cửa sổ, thanh âm thanh thúy vang lên ở ban đêm cực kỳ dọa người.
Bùi Hạo Bân suy sụp ngồi ở bên cửa sổ, tay lau mặt một phen. Ở khe hở ngón tay của người đàn ông chảy ra nước mắt: “Thực xin lỗi.”
Tưởng Văn Quyên gào khóc, bà dùng chăn che lại mặt của mình, sợ tiếng khóc truyền ra, kinh động con trai ở cách vách.
Bùi Xuyên ở một góc đen tối, cầm ly trà đã nguội lạnh mà anh muốn pha cho Tưởng Văn Quyên.
Đồng tử của anh không có một tia sắc thái, hồi lâu mới ở trong tiếng khóc áp lực của người phụ nữ, đẩy xe lăn đi về phía phòng của mình.
Trong phòng đen tối mà Bùi Xuyên cũng không có bật đèn.
Anh sờ soạng bò lên giường, nhìn sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ.
Hóa ra người không giữ được thì vĩnh viễn đều không giữ được. Cho dù anh âm thầm nói cho chính mình, tha thứ cho mẹ, bà chỉ là đang hoảng hốt, hết thảy đều sẽ tốt lên.
Nhưng bà sợ hãi……

Nhấn Mở Bình Luận