Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sức nóng của một ác ma

Chờ tới lúc Trần Hổ chạy tới chỗ mình , Bối Dao vụng về mà xoay người ôm lấy chân của Trần Hổ.
Trần Hổ kêu lên: “Bối Dao cậu buông tay, cậu làm cái gì thế?” Tiểu mập mạp đấm ngực dừng chân, muốn đem Bối Dao bỏ ra.
Cô bé bốn tuổi thân thể không có sức lực, mà tiểu mập mạp giống như một con trâu, gấp đến độ đấm đá lung tung, Bối Dao sắp ôm không được cậu ta.
Bối Dao nháy mắt, giống như khối kẹo mạch nha, nửa quỳ rạp trêи mặt đất, gắt gao ôm chân tiểu mập mạp không cho cậu ta đi. Tiểu mập mạp năm tuổi dù có khỏe đến đâu cũng không có khả năng mang theo “Tiểu kẹo mạch nha” chạy lung tung.
Nhà trẻ tức khắc nháo thành một đoàn.
Tháng bảy mùa hè nóng bức, Bối Dao chỉ mặc một cái quần đùi màu xanh lá cây dài đến đầu gối, cẳng chân lộ ra bị ma sát với mặt đất mà đỏ lên.
Trẻ con da thịt mỏng manh, đôi mắt ngây thơ không màng bất cứ thứ gì, cả người cơ hồ quỳ rạp trêи mặt đất.
Bởi vì còn phát sốt, giọng của Bối Dao có chút khàn: “Không được đi!”
Trần Hổ tránh không được, sắp điên mất, cuối cùng “Oa” một tiếng khóc.
Bối Dao ngây ngốc.
Cô mờ mịt ngước mắt nhìn tiểu mập mạp đang gào khóc, lại quay đầu đi xem Bùi Xuyên cách đó không xa. Anh, sao anh còn không qua tới bắt người?
Cô làm tiểu Trần Hổ khóc rồi, làm sao bây giờ?
Bùi Xuyên cầm cái khăn tay màu xanh rũ mắt nhìn cô, đúng lúc cô ngước mắt, một đôi mắt to phản chiếu ánh nắng mùa hè hết sức rực rỡ, không biết làm sao lại mờ mịt mà nhìn anh.
Trần Hổ oa oa khóc lớn, thanh âm cao vút, giống như là gà trống bị nhổ lông, khóc chảy cả nước mũi.
Bùi Xuyên nhìn đôi mắt cô ướt đẫm, còn có Trần Hổ đang bị cô ôm chân.
Cậu nhấp nhấp môi, ném khăn lụa xuống mặt đất, không hề nhìn bọn họ lấy một cái, cố hết sức mà đẩy xe lăn ra cửa.
Khăn tay dừng ở trước mặt Bối Dao, cô còn đang nằm bò trêи mặt đất, duy trì tư thế ôm chân Trần Hổ, không biết có nên buông tay hay không.
Trần Hổ khóc đến lớn tiếng, khiến cho bọn trẻ cũng khóc lên. Cô Tiểu Triệu vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng này, cô chạy nhanh tiến đến bế tiểu Bối Dao lên xem.
Bùi Xuyên đã đẩy xe tới cạnh cửa rồi.
Bên trong truyền đến tiếng cô Tiểu Triệu mắng tiểu mập mạp.
Cậu nhìn cửa, đã là buổi chiều ngày hôm sau, mà cha cùng với mẹ vẫn như cũ không có tới.
Phía sau nháo thành một đoàn.
Bùi Xuyên một lần cũng không quay đầu lại. Cậu tuy rằng không nói chuyện, nhưng cậu biết rất nhiều việc. Ví dụ như được công nhận và hoan nghênh nhất nhà trẻ chính là Trần Hổ cùng Phương Mẫn Quân.
Bởi vì Trần Hổ sẽ bày trò, sẽ mang theo đám trẻ con còn lại đi chơi, còn Phương Mẫn Quân lớn lên đẹp, ăn mặc cũng xinh đẹp tinh xảo.
Lại ví dụ như, cô bé vừa nhìn mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh, là cô bé nhỏ tuổi nhất nhà trẻ, đầu tháng này mới được đưa tới nhà trẻ, cùng ở chung tiểu khu với nhà mình.
Hay khóc, mềm mại, dễ dàng sinh bệnh.
Bọn họ đều gọi cô bé đó là Dao Dao.
Cô Tiểu Triệu vất vả lắm mới dỗ được Trần Hổ nín khóc, quay đầu nhìn qua, Bối Dao mở to đôi mắt lúng liếng nhìn cô và mập mạp.
Cô Tiểu Triệu ngồi xổm xuống kiểm tra chân Bối Dao, đỏ một mảng lớn, thậm chí có hơi xước da. Cô bé không khóc không làm ồn, an tĩnh hiểu chuyện. Rõ ràng lúc mới tới nhà trẻ hồi đầu tháng, cô bé này vẫn thích khóc.
Thấy Bối Dao không khóc, cô Tiểu Triệu nhẹ nhàng thở ra. Cô không hy vọng mấy đứa bé này có thể nói chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần không khóc là được.
Cô Tiểu Triệu vừa đi, Trần Hổ khóc đến đỏ bừng đôi mắt liếc mắt trừng Bối Dao. Sau đó tiểu mập mạp hừ một tiếng rời đi.
Buổi chiều bọn nhỏ đang gấp giấy, Bùi Xuyên ngồi ở cửa, không đi tới đây. Cô Tiểu Triệu đẩy xe lăn giúp cậu, cậu mím chặt môi nắm chặt cánh cửa. Cô Tiểu Triệu sợ ngón tay cậu bị thương, đành phải từ bỏ.
Bối Dao biết anh đang nhìn gì, cha mẹ anh đến bây giờ vẫn chưa tới đón anh.
Cô nhớ lúc còn học tiểu học, chú Bùi và dì Tưởng Văn Quyên ly hôn, Bùi Xuyên ở với cha. Nhưng khi đó cô không chú ý tới anh, nên không nhớ là năm nào.
Bối Dao cứ thê ngây ngốc một buổi trưa.
Cô thực sự không phải là trẻ con, tự nhiên không thể thật sự cảm thấy hứng thú với mấy trò chơi này. Hơn nữa cô còn đang sốt, sốt cao khiến cô mơ hồ, không có tinh thần.
Nếu thật sự muốn mang theo ký ức và linh hồn của người trưởng thành lớn lên, kỳ thật rất khó chịu.
Giờ tan học, các phụ huynh lại lục tục tới đón con mình.
Cha Trần Hổ vẫn tới đầu tiên, mập mạp đắc ý đứng lên, khi đi ngang qua Bối Dao còn liếc xéo Bối Dao một cái. Nhưng cậu ta càng ghét Bùi Xuyên hơn, lúc ra ngoài còn nói to với Bùi Xuyên: “Cha cậu sẽ không tới đón cậu đâu!”
Bùi Xuyên ngước mắt, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Trần Hổ. Ngón tay tái nhợt yên lặng nắm chặt xe lăn.
Mập mạp chạy nhanh như chớp.
Bối Dao tức điên!
Hùng hài tử!
Mẹ Bối Dao tan làm hơi muộn, cho nên ngày thường Phương Mẫn Quân đều được bà đón. Cuối cùng chỉ còn Bối Dao, Bùi Xuyên và cô Tiểu Triệu ở phòng học.
Cô Tiểu Triệu quét rác bọn nhỏ để lại, Bối Dao nhìn bóng dáng Bùi Xuyên, chân ngắn nhỏ chạy qua.
Ánh hoàng hôn rơi xuống sân vườn, bàn tay mũm mĩm cầm một chiếc máy bay giấy, nhẹ nhàng đặt trêи đùi cậu.
Xe lăn của Bùi Xuyên không cao, nhưng ngồi bên trêи lại cao hơn cô bé bốn tuổi một ít.
Bùi Xuyên nhìn cô.
Cô cười, mắt hạnh cong cong, dùng giọng nói non nớt mềm như bông nói: “Cho cậu, tớ tên là Bối Dao. Nhà của hai chúng ta gần nhau, chúng ta cùng nhau về nhà nhé?”
Bùi Xuyên lạnh mặt, đột nhiên ném máy bay giấy đi.
Tránh ra, không cần cậu.
Thế nhưng cô lại hiểu suy nghĩ trong mắt anh.
Nhưng tiểu Bùi Xuyên quên mất đó là một chiếc máy bay giấy, gió thổi máy bay giấy bay lên, lập tức bay thật xa. Dừng ở dưới cây hoa mai trong sân.
Bối Dao nhìn máy bay giấy, lại quay đầu nhìn anh.
Ngay sau đó chân ngắn bước bước nhỏ đi nhặt, cô chạy về, quý trọng mà đặt máy bay giấy lên chân anh, ánh sáng trong mắt vẫn không biến mất.
Trong lòng Bùi Xuyên dường như có lửa giận, mặc dù không biết vì sao. Rồi cậu lại ném máy bay giấy đi.
Cô lại tiếp tục chạy đi nhặt, mỗi lần nhặt về đều phủi sạch bụi bám bên trêи, cẩn thận đặt lên chân anh, ngửa đầu cười với anh.
Cho đến lần thứ sáu, cô thật cẩn thận đặt nó lên chân anh.
Anh mặt không biểu tình xé nát.
Mái tóc Bối Dao mềm mại, trêи đầu là hai cái bím tóc .
Bùi Xuyên cảm thấy chắc chắn cô sẽ khóc, giống như Trần Hổ vậy, khóc kinh thiên động địa, sau đó nói với cô giáo. Tất cả mấy đứa trẻ ở đây đều không thích anh, trước khi chân bị chặt đứt anh trầm mặc ít nói, không có bạn bè. Mọi người đều cảm thấy anh quái gở khó ở chung.
Bối Dao biết, những người đã chịu tổn thương bề ngoài giống như một con nhím, nhưng nội tâm vẫn rất mềm mại.
Cô dùng ngữ khí ngây thơ của trẻ con bốn tuổi hỏi anh: “Nếu cậu không chơi, vậy chúng ta về nhà nhé? Mẹ tớ cũng không tới đón tớ. Chúng ta tự đi về được không?”
Anh không nói gì, nhưng khi Bối Dao duỗi tay chạm vào xe lăn của anh, lập tức giơ tay đánh vào mu bàn tay của cô.
Anh xuống tay không nể tình chút nào, “Bang” một tiếng giòn vang. Mu bàn tay mềm mại của cô lập tức đỏ bừng.
Bối Dao theo bản năng rụt tay lại.
Cô cúi đầu nhìn tay nhỏ của mình, Bùi Xuyên cũng đang nhìn bàn tay bị mình đánh kia.
Bàn tay của cô vừa trắng vừa mềm, lại mũm mĩm, trêи tay còn có mấy nốt giống hình hoa mai. Bối Dao khi còn nhỏ sợ đau, lúc tiêm có thể sợ tới mức cả người phát run. Bùi Xuyên tay to hơn, khi đánh xuống không nể nang gì, đau hơn ngoài dự đoán.
Bối Dao thở dài trong lòng.
Thật sự không dễ ở chung.
Cô còn muốn nói chuyện, nhưng Triệu Chi Lan đã tới đứng ở bên ngoài nhà trẻ.
Bối Dao nhẹ nhàng nhíu mày, Triệu Chi Lan đi tới bế Bối Dao lên, lại chào cô Tiểu Triệu. Khi đi ngang qua Bùi Xuyên, mẹ Bối cũng mềm lòng: “Bùi Xuyên, dì Triệu dẫn cháu về nhà nhé.”
Bùi Xuyên cúi đầu, ngón tay bám chặt vào cánh cửa.
Cô Tiểu Triệu xấu hổ cười nói: “Mẹ Bối Dao, chị về trước đi.”
Triệu Chi Lan đành phải ôm Bối Dao đi về.
Mẹ Bối ôm thân thể mềm mại của con gái, nhẹ nhàng thở dài: “Aiz, hai vợ chồng kia tạo nghiệt gì, mà tính cách của thằng bé lại trở nên như vậy……”
Chờ bọn họ đi xa, cô Tiểu Triệu mới cười sờ sờ đầu Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên vẫn không nhúc nhích, cô Tiểu Triệu nhìn theo ánh mắt anh, mới phát hiện anh đang nhìn theo hai mẹ con đang đi xa.
Triệu Chi Lan hái một bông hoa vàng nho nhỏ cắm lên bím tóc trêи đầu Bối Dao, cô bé được ôm cười vui vẻ, mắt cong thành hình trăng non.
Ngây thơ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lại đáng yêu.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trêи người Bối Dao. Thật lâu sau anh mở lòng bàn tay ra, trong đó là mảnh vụn của máy bay giấy, anh yên lặng thả tay xuống.
Mảnh giấy theo gió bay đi.
Anh biết cô lừa anh, mẹ cô sẽ đón cô về nhà mà.
~~~
Sau bữa cơm tối, Bối Dao kéo cửa sổ phòng ngủ ra, thừa dịp Triệu Chi Lan rửa bát, cô cố sức dẫm lên ghế nhìn sang phía đối diện.
Tầng 4 đối diện sáng đèn.

Nhấn Mở Bình Luận