Trịnh Hàng nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy đàn ông không cần sống quá lâu. Chỉ cần có sự nghiệp, có cô gái mà mình thích, tan tầm vợ con chờ ở nhà, sau đó rúc vào ổ chăn ấm áp, cái gì cũng thoả mãn rồi. Lúc không cần nỗ lực thì thả lỏng, thả lỏng xong rồi lại cảm thấy trống rỗng. Đám người trong lớp học từng nỗ lực nhiều, mặc kệ bây giờ là cười hay khóc thì ít nhất cũng có cảm xúc chân thật. Chúng ta lại không có nỗ lực cho cái gì, ngay cả cười hay khóc cũng không làm được.”
Bùi Xuyên nói: “Đầu óc cuối cùng vẫn thanh tỉnh, cũng không muộn.”
Trịnh Hàng cười khổ.
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Khởi điểm so với người khác cao hơn, làm cái gì cũng dễ dàng, đầu óc lại thanh tỉnh thì thế nào cũng sẽ không kém.”
“Xuyên ca, uống một chén đi, chúc tương lai tiền đồ như gấm!”
Mấy thiếu niên lại chạm cốc.
Bùi Xuyên uống xong rượu trong chén, nhìn bộ dạng bọn họ cũng đã thành thục hơn trước. Ba năm hóa ra lại nhanh như vậy, đem mỗi người đều mài giũa thành bộ dáng góc cạnh rõ ràng.
Lần đầu tiên anh tin tưởng vào tình bạn.
~~~
Bối Dao không nghĩ tới sau buổi tiệc liên hoan lại có người tỏ tình với mình.
Là một nam sinh cùng lớp với cô.
Hắn rất khẩn trương, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên tỏ tình với người khác. Đám Dương Gia thì cười xấu xa đi trước.
Nam sinh lấy hết can đảm nói: “Bạn học Bối Dao, tớ thích cậu lâu lắm rồi. Tớ biết cậu rất nỗ lực học tập vì thế chỉ dám nói với cậu sau khi tốt nghiệp, xin hỏi cậu có nguyện ý cho mình một cơ hội không?”
Bối Dao từng nhận được rất nhiều thư tình, nhưng hiếm khi được người ta tỏ tình trực tiếp.
Cô lắc đầu: “Thực xin lỗi.”
Ánh đèn lay động, cô thấy bên kia đường có một đôi mắt đen láy nhìn mình.
Anh đã uống rượu, trêи tay đeo găng tay, cứ đứng cách một con đường đen tối mà nhìn cô.
Khoảng cách xa vài bước, Bùi Xuyên lẳng lặng nhìn người khác biểu đạt tình cảm đối với cô.
Nam sinh đang thổ lộ kia rõ ràng vô cùng khẩn trương, đến việc có “Người ngoài” đang xem cũng không biết.
Nam sinh thực kϊƈɦ động nói: “Tớ…… tớ cũng đã rất nỗ lực, năm nay tớ thi không tồi, cậu muốn đi đâu học thì mình sẽ đi cùng, nếu cậu có thể làm bạn gái tớ thì tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt.”
Bối Dao cắn môi, cô chỉ nhìn Bùi Xuyên đứng ở bên đường đối diện. Cô cần Bùi Xuyên chủ động thừa nhận địa vị của anh.
Bùi đại trứng thối, nếu còn không lại đây thì bạn gái anh sẽ không có nữa đâu!
Bùi Xuyên nói với chính mình không thể đi.
Anh ngăn cản được nhất thời, nhưng không thể chậm trễ cô cả đời.
Nhưng dưới ánh đèn, đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ chỉ nhìn anh. Thế giới xung quanh đều là bộ dáng trầm mặc an tĩnh.
Trước khi nam sinh kia duỗi tay kéo Bối Dao, anh bước vài bước đi đến che trước người cô.
Cánh tay của nam sinh kia bị bàn tay đeo găng tay của Bùi Xuyên hất ra.
Bùi Xuyên luyện quyền anh, vân da rất rắn chắc, nam sinh bị anh hất một cái thì tay cũng đỏ lên.
Nam sinh kinh ngạc mà nhìn Bùi Xuyên một cái.
Bùi Xuyên lại lạnh lùng nói với hắn: “Tôi còn chưa có chết đâu.”
Cho nên cô ấy là người cậu có thể chạm vào sao?
Đêm hè tháng sáu, không khí nóng đến làm người hốt hoảng, nam sinh tỏ tình kia cuối cùng cũng đỏ mặt mà bỏ đi.
Nhất, Tam, Lục Trung hiện giờ có ai không biết Bùi Xuyên đâu?
Danh hiệu Trạng Nguyên các môn khoa học tự nhiên của kỳ thi đại học ở đó, nổi danh vô cùng. Nhưng mọi người sẽ không nghĩ đến Bùi Xuyên và Bối Dao có quan hệ.
Lúc nam sinh kia rời đi, thần sắc rất phức tạp, nhưng rốt cuộc đã tốt nghiệp rồi, chuyện bát quái cũng không thể nói ra.
Hàng cây bên đường bị gió nhẹ thổi đến nhẹ nhàng đong đưa. Bối Dao cong cong đôi mắt, bên trong đều là sao trời lấp lánh.
Cô đi đến trước người anh, cất giọng giòn tan mà gọi tên anh: “Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!”
Anh cắn răng, xấu hổ và giận dữ với chính mình khó mà khống chế. Một lần lại một lần quyết tâm của anh luôn bị đánh nát mà đôi mắt của cô thì quá sáng, ngay cả ngôi sao cũng vui vẻ mà nahys mắt mấy cái.
Bùi Xuyên rũ mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Người vừa rồi không tốt, không có khí phách, con gái tìm bạn trai không thể tìm loại này.” Ngay cả đoạt lại cũng không dám đoạt, có khí phách gì chứ?
Cô cười đến không được: “Ừ, đúng đó.”
Anh lại không hé răng.
Sau hồi lâu Bùi Xuyên mới hỏi: “Nếu anh không ở đây thì sao?” Nếu lần sau em được người khác tỏ tình mà anh không ở bên cạnh em thì sao?
Bối Dao nói: “Thì em sẽ nói với người đó em có bạn trai rồi.”
Anh nắm chặt quyền, cô gái ngốc.
Bối Dao cùng anh đi về nhà, Bối Dao hỏi anh: “Bùi Xuyên, anh muốn học chuyên ngành gì?”
“Máy tính.” Bùi Xuyên nhìn về phía cô, “Còn em?”
Bối Dao nói: “Hiện tại không nói cho anh, chờ đến tháng 7 anh sẽ biết.”
Bùi Xuyên rũ mắt.
Bối Dao kỳ thật muốn học y học, cô cuối cùng chọn làm bác sĩ.
Cô không có đầu óc thông minh như Bùi Xuyên, về sau không phát minh ra được cái gì để cống hiến cho quốc gia, nhưng khi làm bác sĩ thì cô có thể chăm sóc cho người đàn ông tự ti mẫn cảm này tốt nhất.
Giống như khi ở đại học B, Bùi Xuyên kiên trì cõng cô cái đêm kia, đến nay cô cũng không biết việc này đối với một người đi chân giả thì sẽ tạo ra đau đớn và thương tổn thế nào.
Tất cả mọi người đều không yêu anh, cô dùng hết thảy để yêu anh.
Lúc đi đến trạm xe buýt về nhà, Bối Dao vẫy vẫy tay với Bùi Xuyên: “Bùi Xuyên, gặp lại anh vào tháng 9 nhé!”
Đốt ngón tay của anh trắng bệch, nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi.
Xe buýt chậm rãi rời khỏi, đầu đường cửa hàng trang sức, tiếng ca xa xa truyền đến.
Chủ cửa hàng mở bài hát “Bên kia dòng nước” của Đặng Lệ Quân năm 1980, giọng nữ ung hát lên ——
“…… Ta nguyện chèo ngược dòng nước,
Để được tựa lại gần nàng.
Tiếc thay phía trước thật nhiều gian truân,
Chặng đường ấy vừa xa lại vừa dài.”
Bùi Xuyên nhìn xe buýt càng ngày càng xa, đột nhiên tiến lên vài bước: “Dao Dao!”
Đêm hè vừa dài vừa lạnh lẽo, gió lùa qua mái tóc đen của anh, nhưng cô cách anh càng ngày càng xa. Trong đêm anh bắt đầu chạy vội, tiếng ca lại vẫn vang lên bên tai như cũ ——
“Ta nguyện xuôi theo dòng nước,
Tìm kiếm hình bóng nàng.
Nhưng lại chỉ mơ hồ trông thấy,
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!