Hôm nay Trình Ảnh Quân và Tình Phong có hẹn ra ngoài ăn tối cùng Sở Tiêu. Từ sau khi anh ta về Thượng Hải đến bây giờ, hầu như xem hộp đêm là nhà, cứ tụ tập bạn bè ăn chơi thoả thích. Có lẽ khoảng thời gian khi còn ở Pháp đối với anh ta là những ngày bị cầm tù, vậy nên bây giờ mới có cảm giác tự do tự tại như vậy.
Trong suốt buổi ăn tại nhà hàng, Tình Phong có vẻ kén chọn. Cô cũng lần đầu nhận ra, hình như hôm nay mình kén ăn hơn thường ngày. Mặc dù trên bàn có rất nhiều món mình thích do Trình Ảnh Quân gọi, nhưng cô lại chẳng ăn được bao nhiêu. Anh mặc dù đang bàn công việc với Chu Sở Tiêu, nhưng cũng nhận ra được sự khác thường của cô.
"Bé con. Sao hôm nay em kén ăn vậy?"
Cô lắc đầu, buông đũa rồi tỏ ra vẻ mặt mệt mỏi.
"Không biết nữa. Em không có biểu hiện thèm ăn gì hết, còn thấy muốn nôn."
Sở Tiêu đang ngồi xem điện thoại, nghe đến đây có chút chú ý mà ngước mắt nhìn lên. Anh ta nhìn ra được bộ dạng ngạc nhiên của bạn mình, hơn nữa anh còn không giấu được cảm xúc mà bất giác hé môi cười. Anh phản ứng cứ như một đứa trẻ nghe tin sắp nhận quà, bất ngờ đưa tay đặt lên bụng của Tình Phong làm cô ngơ ngác.
"Có khi nào em có thai không?"
Sau vài giây ngẩn ngơ, cô liền nhận ra anh đã quá nôn nóng nên sinh ra ảo giác. Cô vẫn còn rất tỉnh táo, lập tức đánh mấy cái vào tay anh rồi đẩy ra xa bụng của mình. Cô nhăn mày.
"Anh bị ngốc sao? Chúng ta hành sự còn chưa được một tuần, có sao được?"
Chu Sở Tiêu vừa uống được ngụm nước thì liền bị những lời nói của Tình Phong làm cho không nhịn được mà ho sặc sụa. Anh ta ho đến mức chóng mặt hoa mắt, lùng bùng lỗ tai, hai gò má đỏ ửng cả lên. Lúc này, cô mới nhận ra hình như mình quá tự nhiên rồi, những chuyện riêng tư đều để anh ta nghe thấy hết. Biết cô ở bên cạnh anh cũng đã lâu, cũng được nghe nói rất nhiều về cô, anh ta nhanh chóng nhận ra được những điểm rất đặc biệt mà chỉ cô mới có. Tình Phong là một cô gái tràn đầy nhiệt huyết và rất đa dạng tính cách. Cô có thể là một cô bé tinh nghịch, hoạt bát, cũng có thể là một cô gái bản lĩnh và mạnh mẽ.
Cả ba người ngồi ăn khá lâu, sau khi bàn xong công việc để chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới, Sở Tiêu mới chuyển đề tài.
"Nhìn hai người trai tài gái sắc như vậy, sao còn chưa chịu cưới?"
Tình Phong nghe được câu hỏi này, đột nhiên thấy ngượng ngùng lẫn một chút vui vẻ trong bụng. Cô và Trình Ảnh Quân đi đến thời điểm này, không trải qua nhiều sóng gió, chỉ có những mặn nồng và ăn ý nhau. Nhưng rất ít khi đi cùng anh ra ngoài, người ta lại hỏi đến chuyện tổ chức đám cưới. Dáng vẻ yêu kiều của cô khi cụp mắt, để lộ hàng mi cong vút, đôi môi đỏ mọng mỉm cười ngọt ngào. Bỗng nhiên, giọng của anh ngắt ngang làm nó khựng lại rồi tắt hẳn.
"Không cưới."
Cô ngây ngốc, ngước lên nhìn Trình Ảnh Quân với ánh mắt ngạc nhiên. Toàn thân cô tê cứng, cảm giác giống như có thứ gì đó tê liệt chạm vào dây thần kinh của mình. Không chỉ cô, mà cả Chu Sở Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc, há hốc mồm ra nhìn anh. Anh ta không nghĩ rằng, anh lại có thể trả lời dứt khoát mà không cần suy nghĩ gì cả ngay trước mặt cô như vậy. Anh bình thản cầm thìa cháo yến cho vào miệng, đợi sau khi nuốt trôi mới tiếp tục nói.
"Không cần vội."
Sau khi rời khỏi nhà hàng.
Tình Phong bỏ đi trước một đoạn, cô không nói lời nào với Trình Ảnh Quân, cũng không định từ biệt Chu Sở Tiêu. Không những vậy, cô còn đón taxi về nhà thay vì đi cùng xe với anh. Sở Tiêu nhìn anh, có vẻ lo lắng.
"Cô ấy giận rồi kìa!"
"Không sao. Giận một chút rồi sẽ hết."
Nhưng lần này, có lẽ anh đã đoán sai rồi. Sau khi lái xe về nhà, nhìn thấy chiếc xe của cô đã không còn nằm trong bãi đậu xe ở sân sau, khi đi lên phòng thì thấy cửa mở toang. Trình Ảnh Quân bước đến, mở tủ quần áo ra xem thì chỉ còn quần áo của anh, đến cả váy ngủ cũng không còn sót lại một bộ. Anh có chút mất bình tĩnh, không nghĩ rằng chỉ vì mình nói như thế mà khiến Tình Phong không vui. Ngồi xuống giường, anh lấy điện thoại ra gọi, chuông reo lên, nhưng không ai nghe máy. Gọi một lần, gọi hai lần rồi ba lần đều như thế, khiến anh mất kiên nhẫn mà đập nát điện thoại xuống nền gạch. Trình Ảnh Quân phát điên lên mà bật người đứng dậy, tháo caravat ra rồi ném phăng xuống giường. Anh không thể nào nghĩ ra được, cô có thể đi đâu ở đâu vào lúc này, vì trời đã sắp tối rồi.
Lúc này, Tình Phong một mình lái xe cùng với cái va li đầy quần áo của mình đến nhà của bạn thân. Cô bạn này cô quen được từ cuối năm học Đại học, vì bản tính của cô ấy cũng ngang bướng và cứng đầu như cô, nên cũng xem như là người cùng chung chí hướng. Khác với cô, gia đình của cô ấy thuộc dạng thượng lưu, đầu tư bất động sản. Dù là như vậy, cô ấy lại rất thân thiện và đối đãi với cô rất tốt, xem cô như chị em trong nhà. Trước đây cũng vậy, mỗi khi Tình Phong bất mãn Trình Ảnh Quân chuyện gì, đều chạy đến để tìm cô ấy tâm sự.
Trương Tịnh Thi đang ngồi xem tivi ở phòng khách thì điện thoại reo lên. Vừa nhìn thấy số điện thoại của người gọi đến, môi liền nở nụ cười.
"Thiên Tình Phong! Cuối cùng cậu cũng chịu tìm đến tôi rồi à?"
...