Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sủng mỵ

Từ trên cao dõi mắt nhìn xuống, xuyên thấu qua tầng mây trắng noãn mỏng manh là có thể thấy đại dương xanh lam bên dưới. Bề mặt đại dương tựa như một tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng mặt trời lung linh vô cùng mỹ lệ.

Ở trong hải dương hư vô mịt mờ kia có rất nhiều hòn đảo được cây cối bao phủ xanh um, một hòn đảo trong đó khá lớn, diện tích ước chừng hai mươi dặm nằm lẻ loi cách biệt với những đảo khác.

Đây là một hòn đảo gần giống với hình thoi, vùng trung ương là một ngọn núi cao dựng thẳng đứng tựa như một thanh bảo kiếm thọc vào trong mây.

Bốn phía đều vách đá vách đá cứng rắn trơn trợt, không có một bờ cát bằng phẳng nào tồn tại ở đây cả.

Bên dưới vách đá là mặt biển dâng trào mãnh liệt, thường xuyên có thanh âm sóng biển đổ ập vào vách đá ngầm ầm ầm.

Bởi vì hòn đảo có kết cấu đặc thù cũng có nghĩa rằng đây là một địa phương hoàn toàn phong bế, thuyền bè không có cách nào neo đậu gần đảo được.

Dọc theo vách đá từ bờ phía nam sẽ thấy một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, y phục đơn bạc ngồi ở trên tảng đá bạc màu theo năm tháng. Hắn nhìn chăm chú vào mặt biển rộng mênh mông vô bờ, trong ánh mắt hiện ra một chút ước mơ, rồi lại mang theo một chút ưu thương sâu xa nhàn nhạt.

Đây là một khuôn mặt u buồn không phù hợp với số tuổi, chẳng qua là hắn vẫn duy trì tư thái này không có bất kỳ ngụy trang, hẳn đó là biểu lộ từ tận nội tâm hắn.

Sóng biển vỗ bờ đá thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘đì đùng’ như sấm giữa trời quang, gió biển lạnh thấu xương thổi tới xuyên vào trong y phục đơn bạc của thiếu niên, mái tóc rối bời cứ thế tùy ý tung bay trong gió.

Thiếu niên giống như là một pho tượng yên lặng tĩnh tọa bên cạnh vách đá, thân ảnh nhỏ bé hoàn toàn tương phản với đại dương rộng lớn vô bờ kia.

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng kèn lệnh từ sâu trong rừng cây truyền đến.

Ngay lúc nghe thấy tiếng kèn nổi lên, thiếu niên lộ ra cảm xúc mấy phần chán ghét, nhưng vẫn phải từ từ đứng lên đi tới địa phương xa xăm kia.

Thiếu niên thân thể gầy gò nhưng mà động tác rất nhanh nhẹn, hắn có thể qua lại tự nhiên ở trong rừng rậm cây cối đông đúc, đường lối phức tạp này. Chốc lát sau đã tới một mảnh đất trống trải giữa khu rừng.

Khu vực trống trải này có phương viên đại khái hơn trăm thước, bốn phía dùng tường gỗ cao ba mươi thước tạo thành một doanh trại đơn giản.

Doanh trại chỉ có một đại môn, vị trí đại môn đang có bốn gã nam tử mặc y phục màu xanh nhạt. Tuổi tác bọn họ đại khái là hơn ba mươi, bộ dạng bình thường không có chỗ nào xuất chúng.

(đại môn: cửa lớn)

Đáng chú ý nhất hẳn là nhóm sinh vật đáng sợ hình thù gần giống với loài sói bên cạnh bốn gã nam tử.

“Ách. . ách. . . . . .!”

“Grừ….ư ~!”

Bốn đầu Lão Lang nhìn thấy thiếu niên đi tới, lập tức hung mũi nhọn lộ, toét ra dài miệng, đem sâm bạch nanh hoàn toàn bộc lộ ra, tùy thời cũng sẽ đánh về phía cái này nhỏ gầy thiếu niên.

(Lão lang: sói già)

“Còn không mau đi vào? Chậm quá, muốn chết hả? Hừ hừ, thân thể của ngươi còn chưa đủ để con sói của ta ăn một bữa khuya.” Một người nam tử trong nhóm trợn mắt tàn bạo nói với thiếu niên.

Thiếu niên kiêng kỵ nhảy qua một bên, tránh né con sói hung ác lăm le nhào về phía mình, nhanh chóng đi vào trong doanh trại.

Nhìn bóng lưng thiếu niên đi xa, gã nam tử kia khinh thường nhổ một bãi nước bọt, nói: “Cũng không biết là ai mang tiểu tử này về nữa, thoạt nhìn yếu đuối như vậy làm sao chống đỡ nổi Yểm Ma chúng ta doanh hành hạ.”

“Là do Hạ đại nhân mang tới, ta nghe nói…” Người nam tử tóc đỏ cố ý dừng một chút, sau đó dùng thanh âm trầm trọng nói:

“Hắn đã là người chết rồi.”

“Đã là người chết, hừ hừ, đám tiểu tử ở chỗ này có tên nào không phải người chết?” Giọng nói một nam tử tên là Cổ Lôi rất lạnh lẽo.

“Ngươi không hiểu… ! Tiểu tử này trước kia là thiếu gia của một gia tộc nhỏ, không biết đắc tội người nào mà bị người ta mời Yểm Ma cung chúng ta xuất thủ giải quyết hắn.”

“Hạ đại nhân đích thân nhận xử lý nhiệm vụ này, sau khi thành công bắt giữa tiểu tử này cảm thấy dù sao cũng phải chết. Cho nên ngài ấy bắt hắn ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma, sau đó ném đến nơi này để cho Yểm Ma đảo chúng ta có thêm một tên nô dịch.” Nam tử tóc đỏ nói.

Vừa nhắc đến Bạch Yểm Ma, ba gã nam tử cũng bên cạnh không nhịn được hít vào một hơi lạnh, một nam tử trong đó cố ý thấp giọng nói:

“Tại sao trên tay Hạ đại nhân có được Bạch Yểm Ma? Hơn nữa tiểu tử kia không có chỗ nào đặc thù, có thể thừa nhận nổi Bạch Yểm Ma tàn bạo hay không?”

“Sao mà chịu nổi chứ? Nếu tiểu tử kia có khả năng đó đã sớm được đưa đến Bạch Yểm Ma đảo, làm gì xuất hiện ở chỗ chúng ta ?”

“Tại sao Hạ đại nhân có Bạch Yểm Ma thì ta không biết, nhưng ta biết Hạ đại nhân cũng nghĩ rằng tiểu tử này chết chắc rồi nên mới lấy tiểu tử này làm vật thí nghiệm. Tin tưởng không qua bao lâu, tiểu tử này sẽ bị Bạch Yểm Ma hoàn toàn thôn phệ.” Nam tử tóc đỏ cười nói sang sảng, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý thiếu niên kia sống chết.

“Ai dà, thì ra là như vậy, chết cũng tốt, ta nhìn tiểu tử này không thuận mắt từ sớm. Nói đi nói lại, hình như Hạ đại nhân cũng không đơn giản nha, không ngờ lại còn có Bạch Yểm Ma cường hãn như vậy. Chúng ta còn chưa được tận mắt chứng kiến một con nào, phải biết rằng đầu lĩnh Yểm Ma đảo nhiều lắm chỉ có một hai, con Lam Yểm Ma là tốt lắm rồi.” Cổ Lôi nói.

“Đây là dĩ nhiên. À, thời gian không còn nhiều lắm, đóng cửa lại đi, tối nay lại có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết rồi, hắc hắc !” Nam tử tóc đỏ nở nụ cười tàn nhẫn.

Ba người kia cũng vội vàng phụ họa theo, bộ dạng đúng là coi mạng người như cỏ rác.

Thiếu niên tĩnh tọa trên vách đá tên là Sở Mộ, vốn là một thiếu niên ở thời kỳ thanh xuân toả sáng nhưng lại bị ký ức đau khổ ma luyện trở thành người thâm trầm kiên nghị.

Sở Mộ xuất hiện ở nơi này là bởi vì hắn bị bắt làm tù binh đúng như đám người kia nói. Thế nhưng hắn không bị giết chết ngay tại chỗ là do bị Hạ đại nhân dùng bản thân làm một thí nghiệm ma quỷ.

Thật ra ở trong đám tiểu tử trên đảo này, ngoại trừ mấy người chấp sự lúc nãy thì tất cả những người khác đều là vật thí nghiệm bị bắt buộc ký kết hồn ước với Yểm Ma.

Đây là một thế giới Hồn sủng, những người có thiên phú đều có thể trở thành tầng lớp Hồn sủng sư cao quý.

Hồn sủng sư có thể ký kết hồn ước cùng Hồn sủng (ma thú sủng vật), mệnh lệnh cho Hồn sủng chiến đấu vì mình.

Hồn sủng và nhân loại có quan hệ chủ tớ, nhân loại có thể ra lệnh Hồn sủng làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng mà ở trên Thanh Yểm Ma đảo này có điểm không giống, nơi này là một địa phương hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Cứ cachs một đoạn thời gian ngắn sẽ có rất nhiều thiếu niên giống như Sở Mộ bị đưa đến đây, cách ly triệt để với thế giới náo nhiệt ngoài kia, sau đó bắt đầu tiếp nhận thí nghiệm tà ác không có nhân tính.

Yểm Ma trong miệng bọn họ chính là một loại Hồn sủng. Không những thế mà còn là Tà Ác Hồn sủng thuộc về tồn tại đặc thù, chúng nó cũng có thể ký kết hồn ước với nhân loại, chiến đấu vì nhân loại.

Nhưng mà chúng nó lại có năng lực cắn nuốt linh hồn chủ nhân.

Những đứa nhỏ đến nơi này sẽ bị cưỡng chế ký kết hồn ước với Yểm Ma.

Một khi đến thời gian nhất định, Yểm Ma ký gửi trong cơ thể sẽ cắn nuốt hoàn toàn linh hồn của chủ nhân y như thức ăn khoái khẩu, mà nhân loại mất đi linh hồ cũng có nghĩa là tử vong.

Chỉ có một biện pháp duy nhất không bị Yểm Ma cắn nuốt linh hồn, đó là tăng cường thực lực bản thân, tìm mọi cách làm cho tu vi của mình mỗi ngày càng thêm cường đại, linh hồn của mình ngày càng lớn mạnh hơn.

Hoặc nói chính xác hơn là phải làm cho thực lực của mình mạnh mẽ hơn Yểm Ma ký sinh trong cơ thể, đến lúc đó mới có hy vọng sống sót.

Đây là một đợt huấn luyện địa ngục tàn khốc nhất, những đứa nhỏ phải đối mặt không chỉ là lão sư ân cần dạy dỗ, mà là một đám hung thần ác sát tùy thời đều có thể tàn nhẫn cướp đi tính mạng của mình.

Ở chỗ này người yếu sẽ trở thành thức ăn của Yểm Ma tà ác rất nhanh, toàn thể bọn họ không ngừng bị Yểm Ma truy đuổi, bị nguy hiểm bám sát gần kề y như lưỡi dao sắc nhọn luôn luôn đính ngay cổ.

Chuyện này giống như một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

Tối nay trời không trăng, gió biển vần vũ trên bầu trời đầy mây đen, khí lạnh liên tiếp tràn về khiến lòng người ê ẩm.

Cây cối lay động trong cuồng phong phát ra thanh âm xào xạc làm tê tái lòng người.

Trên mảnh đất trống trải trong doanh trại, một trăm thiếu niên và thiếu nữ khoảng chừng mười mấy tuổi im lặng đứng tại chỗ. Bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt lộ ra thần thái chết lặng, lạnh lẽo… và có cả một tia cương nghị, ánh mắt mờ mịt còn kèm theo mấy phần sắc bén của dã thú.

Một trăm người xếp thành mười đội ngũ chỉnh tề.

Sát tường rào ở chung quanh bọn họ là mười gã chấp sự đang khoanh tay hờ hững.

Nhóm người chấp sự cũng yên lặng đứng tại chỗ, từ trên mặt bọn họ nhìn qua chỉ có nét lãnh khốc, ánh mắt của bọn họ lúc nào cũng ngó chừng một trăm thiếu niên, thiếu nữ này, tùy thời giám thị chặt chẽ không cho phép một ai làm loạn.

Đứng gần giữa mảnh đất là ba gã nam tử mặc y phục sặc sỡ, vẻ mặt ba người này cũng phi thường lạnh lùng.

Ở chính giữa là một vị nam tử trung niên vóc người khôi ngô chợt tiến tới mấy bước, quét mắt qua mấy đứa nhỏ kia rồi nở nụ cười tàn nhẫn, nói:

“Hôm nay huấn luyện tố chất thân thể, các ngươi phải đối mặt với một đám Hồn sủng hung tàn.”

“Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta chỉ lưu lại năm mươi người tiến hành huấn luyện đợt sau. Chuyện này cũng có nghĩa là các ngươi sẽ có một nửa người mất mạng vào đợt kiểm tra ngày hôm nay.”

“Ha ha, cẩn thận hưởng thụ cảm giác vui vẻ của tử vong đi, những người được mài luyện bên bờ sinh tử mới có tư cách tiến vào Yểm Ma điện chúng ta.”

Một trăm đứa nhỏ nghe gã nam tử nói xong những lời này, trên mặt lập tức lộ ra nét khủng hoảng, dùng ánh mắt bất an nhìn chằm chằm mười gã nam tử đứng chung quanh.

Một trăm người chỉ có năm mươi người có thể sống, ý nghĩa tỷ lệ sống sót của mỗi người là năm mươi phần trăm, đây là hiện thực tàn khốc cỡ nào đây?

Chẳng qua là đám hung đồ ác sát này căn bản không có bất kỳ cảm giác thương hại gì đối với mấy đứa nhỏ. Khi gã nam tử trung niên hạ mệnh lệnh, mười chấp sự lập tức đọc một tràng chú ngữ kỳ quái.

Mỗi một lần bọn họ niệm chú ngữ là chung quanh xuất hiện vầng sáng ký hiệu mờ mờ, dãy ký hiệu giống như hàng loạt văn tự kỳ quái chợt lóe sáng biến thành đồ án rực rỡ.

“Ngao ô. . . . ngao ô. . . ~!”

“Ngao ô. . . . ngao ô. .ô .ô ~!”

Trong giây lát, từng tiếng sói tru lạnh lẽo khiến người ta sởn da gà vang lên, một cỗ khí tức hung ác trong nháy mắt thổi quét qua toàn doanh trại, từng cặp mắt mang theo sát khí lạnh thấu xương tập trung vào người đám thiếu niên.

Móng vuốt sắc lạnh cắm vào trong đất, bộ lông màu xám tro từ từ dựng đứng lên chuẩn bị công kích tàn nhẫn nhất, cái miệng gầm gừ để lộ hai hàm răng sắc bén bóng loáng.

Sau khi mười người chấp sự hoàn thành triệu hoán, bên trong doanh trại xuất hiện mười đầu Lão Lang hung tợn. Đây là chủng loại Hồn sủng lấy tính cách hung tàn trứ danh.

Nhìn thấy mười đầu Lão Lang giương nanh múa vuốt chung quanh bọn họ không ngừng tru lên, sắc mặt các thiếu niên, thiếu nữ lộ vẻ tái nhợt không còn chút máu, thậm chí có mấy nữ tử cắn môi của mình, nước mắt bắt đầu chảy ra, lăn dài trên gò má.

Bất kể là đối với Hồn sủng khác hay là những đứa nhỏ trói gà không chặc này. Chủng loài Lão Lang đều là sinh vật cực kỳ đáng sợ, vì thức ăn chúng nó có thể công kích bất kỳ sinh vật nào lọt vào tầm mắt không chút ngần ngại, truy sát mãi cho đến khi chết mới thôi.

Mà ở phần lớn địa phương, một Hồn sủng sư trưởng thành rất khó lòng đối phó một con Lão Lang nếu không có Hồn sủng tương ứng hỗ trợ, lại càng không cần phải nói đến đám thiếu niên, thiếu nữ tay không tấc sắt, còn chưa học được bất kỳ kỹ năng gì.

Sở Mộ là đứng ở vị trí thứ năm hàng thứ tư, hắn biết nếu không nhanh chóng tìm ra một vài biện pháp hữu hiệu thì bản thân mình rất có thể sẽ trở thành một trong năm mươi đứa nhỏ bị loại bỏ kia.

Về phần Hồn sủng Lão Lang, Sở Mộ cũng hiểu biết tương đối rõ. Khi còn ở gia tộc, hắn đã thông qua các loại phương thức tìm hiểu đủ các loại Hồn sủng, từ tập tính cho đến kỹ năng của chúng.

Lão Lang là Hồn sủng Yêu Thú giới – Thú hệ – Lang tộc.

Dựa theo màu lông và thân cao mấy con yêu thú trước mắt để phán đoán, chúng nó đại khái trưởng thành đến trình độ tám giai.

Loại sinh vật giống như Lão Lang đạt tới tám giai tuyệt đối không thua gì một người trưởng thành tay cầm đại đao. Cho nên Sở Mộ biết muốn sống sót không phải là chiến thắng mấy con Lão Lang này, mà phải tìm biện pháp tận lực né tránh Lão Lang công kích cho đến khi có năm mươi người khác bị giết chết.

“Ngao ô. . . ~!”

“Ngao ô. . . Ngao ô. . . . . ~!”

Tiếng sói tru vang lên lần nữa, âm phong quét qua doanh trại một vòng khiến cho người người run rẩy.

Theo gã chấp sự tàn nhẫn ra lệnh một tiếng, mười đầu Lão Lang hung ác lập tức lao về phía những đứa nhỏ tay không tấc sắt, thanh âm kêu khóc và tiếng sói tru nhất thời vang thành một mảnh.

Hàng ngũ chỉnh tề ngay lập tức loạn thành một đoàn, những đứa nhỏ điên cuồng chạy nhảy, chen chúc vào nhau không còn ra hình dáng gì nữa. Trong lòng bọn họ giờ phút này chỉ còn nghĩ một chuyên, đó là làm cách nào để không bị Lão Lang cắn chết trước tiên.

Nhưng mà cái sân có kích thước tương đối nhỏ, tổng cộng một trăm người lại chen chúc vào một chỗ. Bất kể kéo đẩy như thế nào cũng sẽ có mấy người tố chất thân thể yếu nhất bị hất ra ngoài.

“A ~~~~~~ !”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, một thiếu niên khuôn mặt tái nhợt nhìn xuống chỗ cánh tay bị Lão Lang trực tiếp cắn rớt, cánh tay non nớt kia còn đang treo ngược trong miệng Lão Lang. Từng giọt máu tươi đỏ sẫm từ đầu vai nhỏ xuống đất, theo đó là thân thể sợ hãi run rẩy không dứt.

“A ~~~!”

“A ~~~~~! ”

Lại thêm mấy tiếng thê thảm vang lên, ở một phương hướng khác lại có mấy thiếu niên bị trúng trảo nhận của Lão Lang, móng vuốt sắc bén dễ dàng xé rách làn da non nớt, xuyên thấu vào sâu trong lớp thịt đỏ âu làm lộ ra xương cốt trắng hếu trong người bọn họ.

Phương thức công kích lợi hại nhất của Lão Lang chính là răng nanh và móng vuốt. Lúc này những móng vuốt trắng nhởn đó đang vô tình cào xé thân xác đám hài tử, thậm chí còn trực tiếp cắn xuyên qua cổ họng, dứt cái miệng đỏ lòm ra kéo theo vòi máu tanh nồng lợm giọng.

Từng dòng máu tươi đỏ bừng hội tụ trên mặt đất thành dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi xuống theo triền núi.

Những đứa nhỏ kêu thét tê tâm liệt phế, vết thương trên người chồng chất mỗi lúc một nhiều. Ánh mắt sợ hãi, tuyệt vọng cùng với những thi thể nằm xuống trong vũng máu tạo thành cảnh tượng địa ngục trần gian.

Nhưng mà có một chỗ hoàn toàn ngược lại, đó là nơi nhóm chấp sự đang đứng an tĩnh, bộ dạng hờ hững kèm theo vẻ tàn bạo vô tình điên cuồng cười đùa chỉ trỏ.

Vị trí Sở Mộ thuộc về đám người ở trung tâm, nhờ thế hắn tránh thoát Lão Lang công kích mấy đợt đầu, nhưng khi những đứa nhỏ cầu mong sinh tồn cuống cuồng chạy trốn và không gian dần dần chật chội. Thân hình Sở Mộ từ từ bại lộ trong tầm mắt Lão Lang.

May mắn là phía trước Sở Mộ còn có một thiếu niên. Sở Mộ nhớ thiếu niên này tên là Chu Sinh Mạc, hình như là một trong những thiếu niên có tư chất tốt nhất bị đưa đến Thanh Yểm Ma đảo.

Sở Mộ biết đây là một lần thanh lọc vô cùng tàn khốc, đồng tình với người khác chẳng khác nào tự dồn bản thân mình vào tuyệt lộ, nhất là dưới tình huống không có thực lực. Cho nên lúc nhìn thấy Lão Lang đánh tới, Sở Mộ quyết đoán lựa chọn lợi dụng tình thế.

Thân thể Chu Sinh Mạc tương đối lớn, nhìn thoáng qua thì cao hơn Sở Mộ nửa cái đầu. Khi thấy Lão Lang nhảy xổ tới chỗ mình, sắc mặt Chu Sinh Mạc tái nhợt, theo bản năng lui gấp về phía sau.

Động tác Chu Sinh Mạc coi như bén nhạy, có thể miễn cưỡng né tránh Lão Lang một lần công kích, nhưng khi Lão Lang điều chỉnh tư thế hẳn là Chu Sinh Mạc rất khó lòng tránh né lần thứ hai.

Mà đúng lúc này Chu Sinh Mạc phát hiện Sở Mộ đứng ở bên cạnh.

Vừa nhìn thấy Sở Mộ, Chu Sinh Mạc làm như nhìn thấy sinh hi vọng sinh tồn, không ngờ lại nhào tới Sở Mộ dựa vào thân thể cường tráng hơn bắt lấy Sở Mộ, mạnh mẽ đẩy về phía Lão Lang.

Sở Mộ không kịp phản ứng nên thân thể nhỏ yếu lập tức bị đẩy chạy tới mấy bước gần sát răng nanh trắng nhởn của Lão Lang.

Hai cái răng nanh cực lớn ít nhất cũng dài hai mươi phân lọt vào tầm mắt Sở Mộ, thậm chí ở khoảng cách này Sở Mộ có thể ngửi thấy khí tức đáng sợ toát ra từ cái mõm Lão Lang.

Lão Lang công kích vốn không có mục đích, khi thấy Sở Mộ đến gần Lão Lang lập tức mở cái miệng sói đỏ lòm ra cắn vào cổ Sở Mộ.

Lâm vào thời khắc sinh tử, Sở Mộ cố hết sức giãy dụa thân thể tránh né một kích trí mạng. Nhưng đồng thời Sở Mộ cảm giác được cổ họng mình lạnh lẽo một trận, hiển nhiên là bị hàm răng sắc bén kia phá vỡ.

Sở Mộ xoay thân thể nghiêng sang một bên, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, lăn liên tục ra ngoài ba, bốn thước mới tạm ổn định thân hình.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận