Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Vụt vụt vụt !” Ba cái trảo kích bởi vì Sở Mộ hạ thấp người xuống mà rơi vào khoảng không.

“Xẹt ~!” Trảo kích thứ tư trực tiếp xé rách lưng Sở Mộ lưu lại một vết trảo thật sâu, nhất thời máu tươi đổ ra lâm ly ướt đẫm cả người hắn.

Sở Mộ cũng hít sâu một hơi, cảm giác đau nhức truyền lên não tựa như bị miếng thép nóng áp thẳng vào lưng vậy.

Móng vuốt xé rách thân thể Sở Mộ, da tróc thịt bong, máu tươi từ lưng hắn chảy xuống thành dòng.

Sở Mộ cắn chặt hàm răng, ngay sau khi Lão Lang vừa kết thúc công kích, đột ngột dậm mạnh chân từ dưới đất nhảy lên, lập tức chạy trốn ra xa Lão Lang. Máu tươi sau lưng theo động tác cực mạnh tuôn ra xối xả.

Giờ phút này mặt mũi Sở Mộ trắng bạch không còn chút máu, thậm chí làn da đang run rẩy co quắp vô cùng đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn kiên cường chống đỡ.

Vẻ mặt này đối với một đứa nhỏ mười lăm tuổi ý tứ còn hàm xúc hơn nhiều, không chỉ là dũng cảm và kiên nghị, mà còn có bản năng sinh tồn khát vọng cầu sinh mạnh mẽ từ trong tuyệt cảnh.

“Ba…ba…ba !”

Mấy tiếng vỗ tay lạnh lùng vang lên trong doanh trại, chuyện này ý nghĩa cơn ác mộng đáng sợ cuối cùng đã kết thúc.

Mùi máu tươi bị gió biển thổi tạt qua doanh trại bắt đầu tản mát tràn ngập không gian, nước mưa đồng thời rơi xuống những gương mặt non nớt may mắn còn sống sót, nhiễu lên những khối thi thể mềm nhũn lạnh băng, cọ rửa máu tanh bám dính trên người chúng.

Mặt đất bùn lầy trong doanh trại bắt đầu trơn trợt, nước mưa và máu trộn chung một chỗ hiện ra một màu nâu đen bốc mùi tanh nồng lợm giọng.

Đám Lão Lang tàn nhẫn đã bị nhóm Hồn sủng sư thu hồi, sau đợt tàn sát này chỉ còn thừa lại đúng năm mươi người. Những người chết đi đã đành, còn một số bị thương hoặc tàn phế sợ rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ bị Yểm Ma bên trong thân thể cắn nuốt linh hồn, thi thể sẽ bị ném vào trong biển rộng làm mồi cho cá mập.

“Bắt đầu từ ngày mai các ngươi có thể tự do hoạt động ở trong đảo. Nơi này có không ít Hồn sủng với thích hợp các ngươi, tự các ngươi lựa chọn và ký kết hồn ước, sau đó tìm kiếm phương pháp huấn luyện chúng nó.”

“Ba tháng sau các ngươi sẽ tiến hành một trận quyết đấu, mười người đứng đầu có sẽ được tiếp tục huấn luyện ở Yểm Ma. Về phần những người khác, hừ hừ, đều bị ném xuống biển nuôi cá mập.” Nam tử trung niên chỉ vào mặt những đứa nhỏ lớn tiếng nói.

Sau khi nói xong gã nam tử trung niên nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, các ngươi tốt nhất là lưu ý con ma quỷ ở bên trong thân thể kia cho tốt. Nếu không nhanh chóng gia tăng hồn lực của mình, các ngươi sẽ có ngày trở thành thức ăn đáng thương của nó.”

Nghe nhắc đến con ma quỷ ở bên trong thân thể, mặt mày những đứa nhỏ lập tức tái nhợt, vẻ mặt tất cả mọi người đồng loạt ảm đạm có sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng như bị tử thần truy đuổi.

“Lăn trở về hang ổ của các ngươi đi, sau đó tự mình hưởng thụ cảm giác may mắn khi còn sống sót. Chỉ tiếc là ngày mai các ngươi sẽ phải đối mặt với một vòng khiêu chiến tử vong mới. Mặt khác, ta cho các ngươi một lời khuyên, không nên đi vào khu vực nội đảo, nơi đó chính là khu vực tử vong chân chính, thực lực các ngươi hiện giờ đi vào đó chỉ đơn thuần là nạp mạng mà thôi.”

Giọng nói không có một chút thương hại, ngược lại toàn là châm biếm và đả kích, mười ba gã chấp sự chậm rãi rời đi lưu lại năm mươi cỗ thi thể máu chảy đầm đìa khắp doanh trại.

Nước mưa vẫn âm thầm cọ rửa máu tanh trên những thi thể nhỏ gầy kia. Những đứa nhỏ sống sót đành phải đạp ngang qua đống thi thể kia để rời khỏi doanh trại, sau đó ai nấy buồn bã và mệt nhọc trở về căn nhà tạm trú của mình.

Doanh trại tổng cộng có hai mươi lăm căn nhà gỗ được xây dựng xem như đủ bền chắc, phân bố chỉnh tề ở vị trí ven biển, hoàn cảnh chung quanh cũng không tệ lắm.

Dĩ nhiên, hoàn cảnh tốt không phải là vì những gã máu lạnh có tâm tư lương thiện gì, mà bọn họ chỉ hi vọng những đứa nhỏ có một điều kiện nghỉ ngơi tốt để nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Quá trình huấn luyện trên Yểm Ma đảo rất lâu dài, những đứa nhỏ bị bắt về đây chỉ có hai con đường, một là tử vong, hai là sống sót đến khi có đủ điều kiện rời đi. Sau đó sẽ có những đứa nhỏ khác bị đưa tới tái diễn đoạn thời gian đầy máu và nước mắt.

Lưng Sở Mộ đã nứt ra rồi, trên đường đi trở về căn nhà gỗ của mình cũng cố hết sức, há miệng thở ra từng ngụm hổn hển.

Sở Mộ mới vừa mở cửa đã cảm giác có người hắt nước lạnh lên lưng mình khiến cho vết thương tê rát một trận.

Sở Mộ tức giận quay đầu lại liền thấy Chu Sinh Mạc đang giơ ra bộ dạng tươi cười làm cho người người chán ghét.

“Ngươi thật là may mắn nha! Như vậy mà không chết.” Chu Sinh Mạc lên tiếng châm chọc.

Sở Mộ cười lạnh một tiếng, chẳng muốn tranh đấu miệng lưỡi với người này làm gì. Bởi vì ở trong mắt Sở Mộ, Chu Sinh Mạc sớm muộn gì cũng là một người chết. Cho dù không bị đám hồn thú của mấy gã chấp sự giết, Sở Mộ sẽ đích thân giết chết tên khốn kiếp này.

“Thật ra lúc ở trong doanh trại là ta có ý giúp đỡ ngươi, có lẽ qua một đoạn thời gian ngắn nữa, khi mà Yểm Ma thôn phệ linh hồn của ngươi. Ngươi sẽ hối hận tại sao bản thân mình ban đầu không dứt khoát chết dưới trảo của Lão Lang, vì như thế sẽ không đến nổi phải chịu đựng thống khổ linh hồn bị cắn nuốt, ha ha ha !” Chu Sinh Mạc cười phá lên, sau khi nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Sở Mộ nhìn bóng lưng tên đó từ từ đi xa vẫn âm thầm cười lạnh như cũ, lòng dạ sâu không lường nổi, thật sự có chút không thích hợp với lứa tuổi của hắn.

Sở Mộ có tâm tư cứng rắn như thế là do gia tộc giáo dục từ nhỏ, đồng thời cũng vì bị cuộc sống như địa ngục trần gian ở đây bức bách. Bất kỳ một đứa nhỏ nào bị đưa đến đây nội tâm đều lờ mờ biến đổi, lãnh khốc vô tình là không thể tránh khỏi, tất cả chỉ vì sinh tồn mà thôi.

Sở Mộ mở cửa đi vào trong nhà.

Vốn là trong nhà gỗ còn có ba người khác, nhưng mà bây giờ hiển nhiên là bọn họ đã không thể quay trở về nữa rồi. Dù sao ba người này cũng quá gầy yếu so với các bạn cùng lứa tuổi.

Sở Mộ không tiếp xúc với bọn họ nhiều lắm, chỉ nhớ rõ trong đó có một nữ tử thân thể nhỏ bé nhu nhược. Khả năng sống sót dưới vuốt sói cực kỳ thấp, cho nên căn nhà gỗ này xem như thuộc về một mình Sở Mộ.

Phần lưng Sở Mộ còn đang chảy máu, hắn trước tiên thay đổi bộ quần áo ướt sũng, dùng nước rửa thôi những thứ dơ bẩn dính trên người, thuận tiện làm sạch vết thương. Sau đó lấy thuốc trị thương từ trong ngăn kéo do mấy gã chấp sự cho lúc trước.

Rất khó tự mình xức thuốc trị thương ở vết thương trên lưng, ngay cả tìm vị trí chính xác cũng tương đối khó khăn. Sở Mộ nằm lỳ ở trên giường cũng có cảm giác đau nhức khó tả, giằng co một tiếng đã mấy lần chạm vào vết thương nhưng vẫn chưa thành công bôi thuốc toàn bộ chỗ da thịt nứt rách.

“Ta tới giúp ngươi !”

“A ~~~? ”

Hai thanh âm đột nhiên xuất hiện cùng lúc, thanh âm trước tương đối nhã nhặn dễ nghe. Nhưng bởi vì Sở Mộ ý thức được trong phòng này còn có người khác nên sinh lòng cảnh giác, vội vã nhảy dựng lên rồi tự mình gào rú thảm thiết. Bởi vì động tác quá mức kịch liệt làm cho vết thương trên lưng nhức nhối đau đớn khôn cùng.

“Là ngươi hả? Ngươi không có chết sao?” Sau khi Sở Mộ thấy nữ tử ướt nhẹp đang đứng trước mặt liền cười khổ nói.

“May mắn sống sót, ta giúp ngươi bôi thuốc.” Nữ tử nhẹ giọng nói.

Nữ tử này tên là Đinh Vũ, cũng là một thành viên trong căn nhà gỗ. Vốn Sở Mộ cho rằng nàng đã chết nhưng không ngờ nữ tử này chỉ bị chút ít thương thế ngoài da, xem ra nàng cũng là một nữ tử thông minh, tâm tư kín đáo mới có thể sống sót qua đợt khảo nghiệm tàn khốc kia.

Sở Mộ gật đầu, nằm úp sấp ở trên giường để cho Đinh Vũ giúp bôi thuốc chữa thương.

Thời điểm nàng trợ giúp thoa thuốc, Sở Mộ vẫn duy trì một chút cảnh giác. Dù sao ba tháng sau chỉ có mười người được quyền sống sót, nếu nữ tử nhìn như nhu nhược này nảy sinh lòng dạ độc ác, rất có thể vì giảm bớt lực cản tranh thủ lúc thoa thuốc ra tay giết mình.

Đinh Vũ cẩn thận bôi bôi trét trét, toàn bộ quá trình không có làm cái gì mờ ám nên Sở Mộ dần dần giảm bớt cảnh giác, cảm giác đau đớn trên lưng cũng hạ xuống rất nhanh.

“Hôm nay ta giúp ngươi, sau này nếu ta gặp khó khăn thì ngươi cũng phải giúp ta, được không?” Đinh Vũ giúp Sở Mộ băng bó kỹ lưỡng xong liền nói một câu.

Xem ra tính cách nữ tử này rất thực tế, trước tiên biểu lộ lập trường của mình không có địch ý với Sở Mộ, lúc nãy giúp đỡ chỉ đơn giản là muốn giữ vững quan hệ đồng minh mà thôi.

Sở Mộ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Sẽ tận lực !”

“Thanh Yểm Ma của ta trưởng thành rất nhanh, mười ngày sau sẽ trưởng thành đến tầng thứ ba. Ta lo lắng hồn lực của mình không đủ cung cấp nuôi dưỡng rồi sẽ bị nó cắn nuốt linh hồn.” Đinh Vũ ngồi lên trên giường của mình, hai tay ôm đầu gối lạnh run.

“Cố gắng lên, nếu không muốn chết.” Nhìn thấy Đinh Vũ ngồi đó sợ hãi và u oán, Sở Mộ chỉ có thể an ủi đơn giản một câu.

Hồn sủng cũng có quá trình gia tăng thực lực, Hồn sủng tà ác Yểm Ma cũng giống như thế.

Ví như lúc trước Sở Mộ đối mặt với đám Lão Lang kia, lúc ban đầu chúng nó ra đời sẽ trải qua thời kỳ ấu thú rồi từ từ trưởng thành, đẳng cấp tính từ một giai trở lên.

Đám người chấp sự của Yểm Ma đảo đều có Lão Lang trưởng thành đến năm giai, tính công kích rất mạnh, những đứa nhỏ chân yếu tay mềm trói gà không chặc nhất định không thể nào đối kháng nổi.

Sở Mộ cũng có một con Yểm Ma dung nhập vào trong cơ thể, trưởng thành, cho đến bây giờ đại khái đám Yểm Ma của mọi người đang ở trình độ nhị giai.

Mỗi khi Yểm Ma tăng lên một giai sức ăn cũng tăng lên tương ứng. Trước kia có ít nhất hai ba trăm người nuôi nấng Yểm Ma trưởng thành đến hai giai, sau đó vì tự thân hồn lực không đủ cung cấp nuôi dưỡng Yểm Ma mới bị cắn nuốt linh hồn chết tươi.

“Ta cảm giác hình như ngươi không lo lắng chuyện đó lắm, có phải là ngươi rất có lòng tin với mình không?” Đinh Vũ hỏi.

Sở Mộ lắc đầu khổ sở, nhưng không có ý tiếp tục nói chuyện với Đinh Vũ.

Trên thực tế, Sở Mộ là người duy nhất trong đám con nít ở đây không thể nuôi nấng nổi Yểm Ma trong cơ thể, nguy cơ của hắn lớn hơn những người khác rất nhiều.

Bởi vì tất cả đứa nhỏ ở nơi này ký kết đều là Thanh Yểm Ma, chỉ có mỗi Sở Mộ là bị ép dung hợp với một con Bạch Yểm Ma còn đáng sợ hơn Thanh Yểm Ma nhiều lắm.

Cũng ở trình độ hai giai, sức ăn của Bạch Yểm Ma cao hơn Thanh Yểm Ma gấp mấy lần. Hơn nữa cấp độ trưởng thành càng cao, sức ăn lại càng kinh khủng, căn bản không phải là một Hồn sủng sư mười tuổi có thể thừa nhận được, cũng là vì nguyên nhân này những gã chấp sự kia mới nhận định Sở Mộ đã là một người chết.

Tỷ lệ những người bị Bạch Yểm Ma nguyền rủa mà còn sống sót cực kỳ bé nhỏ, hoặc có thể nói Bạch Yểm Ma vốn là sát thủ đòi mạng. Vận mệnh Sở Mộ đã được quyết định từ khi ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma rồi.

Chính là vì bị tử vong uy hiếp quá cấp bách nên Sở Mộ tìm mọi cách tăng cường thực lực của mình lên nhanh hơn sự tưởng tượng của những người khác rất nhiều.

Một góc khác trong doanh trại, bên trong một căn nhà được xây dựng xa hoa đang có bốn gã nam tử. Ba người trong đó chính là chấp sự sứ chủ trì đợt khảo nghiệm lúc trước.

Ba người này chính là đầu lĩnh trên Thanh Yểm Ma đảo, dưới tay bọn họ là hai mươi người chấp sự tùy ý điều động. Ở trên Thanh Yểm Ma đảo hết thảy mọi việc đều do bọn họ định đoạt.

Thế nhưng lúc này ba gã đầu lĩnh Thanh Yểm Ma đảo lại một mực cung kính đứng ở sau lưng một nam tử mặc y phục màu trắng. Lúc trước bọn họ đối mặt những đứa nhỏ kia đã thể hiện đầy đủ sự tàn nhẫn và lệ khí đáng sợ, nhưng vào lúc này bộ dạng khúm núm cứng ngắc tựa như lo lắng vẻ mặt của mình không đủ thành khẩn, thần thái không đủ hèn mọn vậy.

“Hạ đại nhân, ngài có thể đi tới đảo này đúng là vinh hạnh của chúng ta.” Gã chấp sự sứ cầm đầu nói.

“Tào Dịch, cái tên tiểu tử bị ta ném tới đây đã chết chưa?” Nam tử được gọi là Hạ đại nhân chợt lên tiếng hỏi.

Vị Hạ đại nhân này tuổi tác chừng ba mươi, da dẻ vàng vọt có vẻ suy yếu và bệnh hoạn, thần thái lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.

“Tạm thời còn chưa chết.” Đầu lĩnh tên Tào Dịch vội vàng hồi đáp.

Hạ đại nhân nghe thế liền lộ vẻ kinh ngạc, lầm bầm mấy câu: “Khi ở Cương La thành trên tài liệu ghi rõ ràng hắn chỉ là một tiểu tử mới vừa bước vào đẳng cấp Hồn Đồ. Theo lý thuyết dựa vào hồn lực yếu ớt như thế hẳn là bị cắn nuốt khi Bạch Yểm Ma tăng đến hai giai rồi, tại sao bây giờ còn chưa chết rụng nhỉ?”

Ba người bên cạnh không biết vị Hạ đại nhân này đang nói gì, chỉ biết giương bốn mắt nhìn nhau.

“Hạ đại nhân, có cần chúng ta trực tiếp giết hắn không? Để Bạch Yểm Ma thôn phệ loại linh hồn nhược tiểu này chính là vũ nhục Bạch Yểm Ma cao quý nha!” Tào Dịch giơ ra bộ mặt nịnh bợ nói.

“Không cần thiết, nếu hắn chưa có chết đã nói lên hồn lực của hắn vẫn có thể nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma của ta. Xem ra tiểu tử này vẫn có chút khả năng, không giống như người bình thường. Cũng tốt, tạm thời có một ký thể thích hợp như thế làm sao bỏ qua được, cứ để cho hắn nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma đi, không chừng sẽ có thể nuôi thêm được mấy giai nữa.” Hạ đại nhân lạnh nhạt nói.

Nói xong câu đó, Hạ đại nhân liền đứng dậy nói: “Tiếp tục để hắn tiếp nhận huấn luyện ở chỗ này, sau khi hắn chết, các ngươi mang Bạch Yểm Ma tới đảo của ta.”

“Nếu hắn không chết thì sao?” Một gã chấp sự sứ khác nhỏ giọng hỏi.

“Ngu xuẩn, Bạch Yểm Ma muốn trưởng thành phải có hơn ngàn thi thể làm nền móng, tiểu tử kia làm sao có thể sống được.” Tào Dịch lập tức trừng mắt nhìn thủ hạ mình, mở miệng mắng to.

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân ngu dốt, là do tiểu nhân ngu dốt.” Tên chấp sự sứ kia lập tức gật đầu lia lịa như bằm tỏi.

Hạ đại nhân cười cười ra vẻ cao thâm không nói gì nữa, chậm rãi cất bước đi ra ngoài cửa.

Trên thực tế vị Hạ đại nhân này cũng không muốn để Sở Mộ sống sót, nhưng vì Bạch Yểm Ma trưởng thành quả thực là một quá trình tàn sát từ dưới lên trên. Thường thường cần phải có hơn ngàn ký thể tư chất tương đối tốt mới có thể cung cấp nuôi dưỡng nổi nó.

Hạ đại nhân sở hữu con Bạch Yểm Ma này lúc đang ở trạng thái ấu sinh, Bạch Yểm Ma ở giai đoạn này thôn phệ hồn lực tương đối ít ỏi. Vì thế một số Hồn sủng sư trẻ tuổi có tiềm lực vẫn có thể thừa nhận được.

Nhưng điều này là do thực lực Bạch Yểm Ma chỉ là sơ cấp, một khi nó tăng lên một giai sức ăn sẽ tăng nhiều. Đồng thời cũng có ý nghĩa Bạch Yểm Ma cần phải tìm một ký chủ mới thực lực mạnh hơn. Đến lúc đó Hồn sủng sư yếu đuối như Sở Mộ không thể nào có đủ hồn lực cung cấp nuôi dưỡng nó.

Vị Hạ đại nhân này đoán chừng sau khi Bạch Yểm Ma trưởng thành đến ba giai thì Sở Mộ coi như đặt chân vào địa ngục rồi.

Bên trong nhà gỗ.

“Hồn sủng tư chất tốt, cấp bậc cao trên đảo hẳn là có hạn, chúng ta nên đi sớm bắt sống Hồn sủng hỗ trợ chiến đấu. Nếu như nhận được một con Hồn sủng yếu kém, cho dù trải qua ba tháng huấn luyện và bồi dưỡng nghiêm khắc cũng rất khó đứng vào mười thứ hạng đầu.”

Trận chiến sinh tử đêm qua làm cho Đinh Vũ ngủ không được bao lâu, ngày hôm sau nàng tỉnh dậy thật sớm, xốc lại tinh thần dự định lên đường tìm bắt Hồn sủng cho mình.

“Ừ, chúc ngươi may mắn.” Sở Mộ khẽ gật đầu nói với Đinh Vũ chuẩn bị xuất phát.

“Tại sao? Ngươi không có ý định cùng đi với ta hả?” Đinh Vũ hỏi.

“Tự mình hành động đi, hẳn là ngươi cũng không muốn bởi vì gặp phải Hồn sủng tốt mà gian phòng này chỉ còn lại một người ở đúng không?” Sở Mộ nói rất nhẹ nhàng.

Đinh Vũ mấp máy đôi môi ngập ngừng hồi lâu, sau đó mới nói: “Nhưng mà không phối hợp với nhau làm sao đánh bại một con Hồn sủng, làm thế nào bắt sống nó đây?”

Thông thường mà nói, Hồn sủng chiến đấu đầu tiên của Hồn sủng sư sẽ do gia tộc của bọn họ, lão sư hoặc trưởng bối cung cấp, trải qua một thời gian ngắn bồi dưỡng nó mới có thể trở thành thú chiến chân chính của Hồn sủng sư.

Phương thức huấn luyện của Yểm Ma đảo tương đối đặc thù, đám Hồn sủng sư trẻ tuổi phải tự mình tìm bắt con Hồn sủng thứ nhất ngoại trừ Yểm Ma. Vì thế hầu như Hồn sủng sư đều tự mình dấn thân chiến đấu, gian khổ và nguy hiểm trong đó không cần phải nói nhiều.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận