Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương

Ngay sau khi Vân Cẩm Nguyệt và Phượng Nhi bị ném vào phòng chứa củi, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng chìa khóa khóa cửa.

Nàng tức giận đứng lên, xông lên đập mạnh cửa: “Mở cửa, thả ta ra ngoài, ta là vương phi, các ngươi không có tư cách nhốt ta."

“Ngươi dám ám sát Mạch Trúc, cho dù có là Hoàng Thái Hậu thì hôm nay ngươi chắc chẩn phải chết! Ngươi ở đó đợi Vương gia đến xử lý đi!" Bên ngoài truyền đến tiếng cười đắc ý của Trương ma ma.

Vân Cẩm Nguyệt tức giận đá mạnh vào cánh cửa: “Ta không ám sát Mạch Trúc, ta đây là đang cứu hắn ta, không tin thì các ngươi..”"

Nói đến đây, nàng đột nhiên không muốn nói nữa. Coi như nàng giúp Mạch Trúc rút mũi tên ra, nhưng mà Mạch Trúc vẫn chưa tỉnh lại, Sở Minh Khiêm nhất định sẽ không tin nàng.

Chừng nào vết thương của Mạch Trúc còn chưa lành thì sẽ không có một người nào tin tưởng nàng hết. Nàng nói nhiều nữa cũng vô ích.

Vừa rồi nàng bị Sở Minh Khiêm ném xuống đất khiến cho vết thương trên lưng nàng lại rướm máu, nàng đau đớn đến mức cau mày, hàm răng khẽ run lên. Phượng Nhi thấy vậy thì bị doạ cho bật khóc: “Nương nương, người sao vậy, người có đau không? Nô tì xem giúp người”

“Không sao đâu, chỉ là vết thương lúc trước bị bung ra. Muội mở túi vải của ta ra, lấy một gói thuốc lại đây” Để tiện mang theo thuốc men, Vân Cẩm Nguyệt đã nhờ Phượng Nhi làm cho nàng một cái túi vải nhỏ, bất cứ lúc nào nàng cũng đeo nó trên người.

“Vâng, nô tì lấy cho người ngay đây”

Thoáng một cái trời đã tối.

Giữa mùa đông thế này, trời vừa tối, nếu phòng nào không đốt lửa than thì phải chịu cái lạnh thấu xương.

Vân Cẩm Nguyệt vừa lạnh vừa đói, vết thương trên người từ từ nứt ra, rất đau đớn.

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của Trương ma ma: "Nam Cung phu nhân, người đến rồi sao?”

“Ừ, ta đến thăm tỷ tỷ, tiện tay chuẩn bị cho tỷ ấy vài món ăn” Giọng nói của Nam Cung Nhu rất nhẹ nhàng, quả thực rất xứng đáng với tên gọi của mình. 

"Phu nhân, người thật sự là người có tấm lòng nhân hậu, không giống như một số người ác tâm nào đó." Nói xong, Trương ma ma ra lệnh cho người hầu mở kho chứa củi ra.

Cửa vừa mở ra, Nam Cung Nhu liền thấy bên trong tối om, nồng nặc mùi ẩm mốc.

Nàng ta dịu dàng bịt mũi, đi về phía Vân Cẩm Nguyệt, nhìn thấy tình hình thê thảm của Vân Cẩm Nguyệt, không khỏi kêu lên: "Tỷ tỷ, Vương gia sao có thể đối xử như vậy với tỷ? Tỷ thật đáng thương."

Nói xong, nước mắt của nàng ta cũng nhanh chóng chảy xuống.

Vân Cẩm Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái: "Ta như thế này, không phải muội muội rất vui sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận