Nam Cung Nhu nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt luôn mồm gọi mình tiểu thiếp, ngón tay bấu mạnh vào nhau.
Sở Minh Khiêm không ngờ một người không biết ăn nói như Vân Cẩm Nguyệt lại dùng lễ chế để áp hắn, sắc mặt của hắn tối lại, nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, vậy ngươi ngồi ở đó đi.”
Tốt nhất nàng ta thành thật ngồi ở đó, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Cảm ơn vương gia.” Vân Cẩm Nguyệt cầm cốc trà trên bàn, dùng tay áo che mặt, nhẹ nhàng vén khăn lên uống một ngụm, rồi nói: “Tiểu thiếp không thể mặc áo cưới màu đỏ, chỉ có thể mặc màu hồng phấn, vương gia, ta đã bảo Phượng Nhi chuẩn bị một bộ áo cưới màu hồng nhạt cho Nam Cung cô nương thay…”
“Tỷ tỷ, tỷ…” Nam Cung Nhu nghe vậy, nâng tay lau nước mắt.
Nhìn người đẹp khóc, Sở Minh Khiêm trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt, một tay bảo vệ Nam Cung Nhu, sắc mặt tối lại nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương để Nhu Nhi dâng trà cho ngươi đã rất rộng lượng rồi, đừng được voi đòi tiên.”
Phải biết rằng ở trong lòng hắn vị trí vương phi luôn là của Nam Cung Nhu.
Hiện tại để Nam Cung Nhu làm trắc phi của hắn, hắn cảm thấy đã rất có lỗi với nàng, Vân Cẩm Nguyệt còn dám gây chuyện với nàng.
Vân Cẩm Nguyệt lại rất bình tĩnh, nàng ngồi trên ghế, nói: “Vương gia, không phải ta đang làm khó muội muội, mà quy định từ xưa đã vậy, tiểu thiếp không thể mặc đồ đỏ thẫm vào bái đường, vào cửa phải đi cửa sau, cho dù là trắc thất của Hoàng thượng hay các vương gia khác cũng chỉ có thể mặc đồ màu hồng nhạt vào cửa, không lẽ vương gia muốn vi phạm lễ chế của nước Sở?”
Ý là, ngay cả Hoàng đế và các vương gia khác đều tuân theo lễ chế, Sở Minh Khiêm lại không tuân theo, hắn không coi lễ chế ra gì, tương đương không coi tổ tiên Hoàng đế ra gì.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng đi quá xa!” Sở Minh Khiêm cắn chặt răng, sắc mặt của hắn đen như đáy nồi, hận không thể xé nát Vân Cẩm Nguyệt.
Từ khi nào người ngu xuẩn lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Một tướng quân như hắn lại không làm gì được nàng ta.
Nhìn thấy vương gia tức giận, Nam Cung Nhu vội vàng lên tiếng, nàng ta nắm tay của Sở Minh Khiêm, tủi thân nói: “Vương gia, nghe theo tỷ tỷ đi, chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau, ta mặc cái gì cũng được, ta không ngại.”
Nói xong, nàng ta chủ động đi đến trước mặt Phượng Nhi, bảo nha hoàn cầm bộ váy màu hồng nhạt từ trong tay Phượng Nhi đi vào buồng trong thay đồ.
Mặt mũi của Sở Minh Khiêm gần như mất hết, sắc mặt cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!