Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Tấn vương không nói gì.

Đương nhiên Mục ma ma cũng không lại tiếp tục nhiều lời, dù sao bà cũng chỉ là nô tì, mặc dù ỷ vào tình cảm ngày xưa mới có thể nói nhiều hai câu, nhưng nếu nói quá nhiều, chính là làm hao mòn tình cảm trước kia.

Vả lại trong lòng bà cũng hiểu rõ, tiểu chủ tử nhà mình có tính toán trong lòng, nếu là người không biết tính toán, sao đã mất đi sự che chở của thân nương, còn có thể đi ra từ trong thâm cung tầng tầng chém giết kia, hiện tại trở thành phiên vương trấn thủ biên thành.

Sau đó hai người lại nói thêm vài lời, phần lớn là nói về thời gian Tấn Vương không ở trong phủ, hậu viện phát sinh một số việc, chính xác là đang nói đến tiểu quận chúa, thậm chí về sự tình của Hồ trắc phi và vương phi, dù sao, sở dĩ lúc trước Tấn vương phải tách tiểu quận chúa ra khỏi Lưu Xuân Quán, phần lớn nguyên nhân là bởi vì Hồ trắc phi lấy nữ nhi làm bè, nhiều lần mượn tiểu quận chúa hướng Tấn Vương cầu sủng, hoặc đấu đá với Tư Ý Viện bên kia.

Thấy thời gian không còn sớm, Tấn vương đích thân đưa Mục ma ma ra cửa, mượn bóng đêm nồng đậm, Mục ma ma lặng yên không một tiếng động trở lại Tiểu Vượt Viện, giống như mọi lần.

Tấn Vương trở lại nội điện, hắn có thói quen không thích bên cạnh quá nhiều người, vì thế cũng chỉ có Phúc Thành cùng đi vào.

Bộ dáng của Phúc Thành khoảng hơn ba mươi, mặt trắng không râu, mặc một thân trường bào màu xanh sẫm, hắn hầu hạ bên cạnh Tấn vương nhiều năm, được cho là tâm phúc số một của Tấn vương, bởi vì chăm sóc hầu hạ Tấn vương từ nhỏ đến lớn, tự nhiên có vài phần tình nghĩa bất đồng với người khác, cũng vì nguyên nhân này mà hắn mới dám nói vài lời ở trước mặt Tấn vương.

Nhìn ra được, lời nói của Mục ma ma đã khiến điện hạ đặt trong lòng, Phúc Thành ngập ngừng một chút, nói: "Điện hạ, lão nô thấy ma ma nói rất có đạo lý, bên trong phủ này nên có một vị tiểu chủ tử."

Chỉ một câu này mà thôi, nhưng người hầu hạ bên cạnh các chủ tử nhiều năm đều hiểu đạo lý ‘có chừng có mực’, không nên vượt quá giới hạn, dù sao chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, đặc biệt chuyện này lại can thiệp đến cấm kỵ không thể tha thứ nhất của Tấn vương, cũng bởi thế mà Phúc Thành nói vô cùng cẩn thận.

Tấn vương không nói gì, chỉ là nhíu chặt ấn đường (điểm giữa hai đầu chân mày), càng nhíu càng chặt.

Đột nhiên hắn nhớ tới vị nhũ mẫu lúc nãy, phía dưới mảng thấm ướt kia ẩn ẩn lộ ra…..Trắng nõn và cao ngất.

Một cảm giác nóng rang quen thuộc dâng trào trong cơ thể, chẳng qua Tấn vương đã sớm quen, chỉ nhíu nhíu mày coi thường.

*****

Tấn vương trở về làm cho người trong hậu viện đều rung động.

Kỳ thật Tấn vương cũng xem như là người thanh tâm quả dục, nữ nhân trong hậu viện của hắn cũng không nhiều, nhiều năm như thế cũng chỉ có Tấn vương phi, Hồ trắc phi, cùng với hai vị phu nhân mà năm đó lúc rời kinh đô Hoằng Cảnh Đế đã thưởng cho, còn có một vị hầu thiếp họ Phùng.

Trước kia, thời điểm còn chưa có Hồ trắc phi, hậu viện của Tấn vương vẫn luôn rất bình lặng, biên quan nhiều chiến sự, mà Tấn vương lại là phiên vương vùng biên ải, tất nhiên có trọng trách chống cự ngoại tộc xâm lược, vì vậy, hàng năm hắn lãnh binh ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng khó có được trở về một chuyến.

Chủ nhân chính thức không ở trong phủ, có cái gì tốt để mà đấu, hiển nhiên là mọi người đóng cửa lại tự mình trôi qua, nhưng từ lúc Tấn vương mang Hồ trắc phi về, sau khi Hồ trắc phi sinh hạ tiểu quận chúa, tựa như mỗi người đều nhanh nhẹn linh hoạt hẳn lên, làm cho hậu viện tĩnh lặng buồn chán như mạch nước ngầm dạt dào hơn rất nhiều.

Tấn vương hồi phủ, ấn quy củ là phải đi gặp Tấn vương phi.

Việc này không quan hệ đến thích hay không thích, chẳng qua, ở vị trí này bọn họ phải cho hai bên một phần thể diện, vì thế, sáng sớm hôm nay Tấn vương đi đến Tư Ý Viện.

Tấn vương đến, làm cho công việc trong toàn bộ Tư Ý Viện lu bù cả lên, có thể thấy rõ dáng vẻ vui mừng hớn hở của bọn hạ nhân, ngay cả khi Hồ trắc phi, Đào phu nhân cùng Lý phu nhân đến thỉnh an, cũng cảm giác được bầu không khí bất thường bên trong này.

Vẻ mặt của Đào phu nhân và Lý phu nhân lộ ra sự kính trọng và ao ước, ngược lại Hồ trắc phi khinh thường’ Xùy’ một tiếng.

Cùng với tiếng thông báo người cũng đi vào nội đường, giương mắt là có thể nhìn thấy Tấn vương ngồi ở chủ vị, còn có Phùng hầu thiếp quyến rũ đứng ở bên cạnh cầu sủng.

Tấn vương mặc một thân cẩm bào màu xanh thẳm, tà áo và ống tay áo đều thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ bạc, tóc bó lại buộc toàn bộ lên đỉnh đầu bằng một mũ chụp cỡ ba lóng tay bằng vàng khảm ngọc lam bảo, càng lộ ra gương mặt như quan ngọc kia, tuấn mỹ khôi ngô, tựa như thần đế.

Mà Phùng hầu thiếp thì mặc một áo lụa thêu hoa hải đường màu hồng tối, bên dưới mặc váy màu thạch lựu, chải búi tóc kiểu tùy vân, trâm cài bằng vàng khảm hai viên hồng bảo thạch xanh biếc rũ xuống song song, thật sự là người kiều diễm hơn so với hoa, đẹp không sao tả xiết.

Mấu chốt là xiêm y của đối phương may cực kỳ vừa người, phần ngang ngực chật bó, phía trước nhô lên kia run rẩy, có cảm giác hận không thể rơi xuống.

Tiện nhân!

Hai bàn tay trắng như phấn của Hồ trắc phi siết chặt tay áo.

Năm ngoái, Tấn vương phi nhân lúc Hồ trắc phi lớn bụng đã nâng Phùng hầu thiếp này lên, nói là bên cạnh Tấn vương quá ít người, hậu viện quá mức thanh lãnh, nàng ta là vương phi nên phải làm hết chức trách, thực ra, Tấn vương phi biết rõ Lý phu nhân và Đào phu nhân chính là để bài trí, vì chèn ép thế lực của Hồ trắc phi, cố ý dựng lên ‘cây đao’ Phùng hầu thiếp.

Phùng hầu thiếp không thẹn với chức trách Tấn vương phi giao phó, cầu sủng đến Hồ trắc phi cũng bái phục đỏ mặt thay nàng ta, hễ Tấn vương ở trong phủ là nàng ta lại sử dụng đa dạng thủ đoạn gian trá, mà còn giống như gà chọi cứ nhìn chằm chằm Hồ trắc phi không dời, nhiều lần đối nghịch với Hồ trắc phi.



Hận ý của Hồ trắc phi đối với Tấn vương phi, phần lớn nguyên nhân là từ Phùng hầu thiếp này, đáng tiếc Phùng hầu thiếp ỷ vào thế lực của Tấn vương phi, vì thế Hồ trắc phi tạm thời hết cách với nàng ta.

Hiện tại không phải vậy hay sao, ba người Hồ trắc phi còn phải qua bẩm báo mới có thể vào trong, mà Phùng hầu thiếp đã sớm ở bên cạnh Tấn Vương hầu hạ.

Gần quan hưởng lộc, ai biết đồ đĩ này có thừa dịp không người mà sử dụng thủ đoạn hồ mị tử gì đó quyến rũ điện hạ hay không.

Hồ trắc phi cảm thấy Tấn vương phi chính là thân phận vương phi nhưng mệnh cách là chủ chứa, lại chưa thấy qua vương phi nào như nàng ta, trắng trợn nhét người đến bên cạnh nam nhân của mình như thế, sáng nay lại cố ý không ra nội đường, để cho tiểu tiện nhân Phùng hầu thiếp kia liếc mắt ngoắc ngoắc đưa tình, cũng không sợ bị người chán ghét.

Ánh mắt của Đào phu nhân và Lý phu nhân lộ ra vẻ ai oán, dịu dàng bái lạy.

Tấn vương khẽ đưa tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác dường như không có tiêu cự.

Sau khi bái lạy, Hồ trắc phi liền tựa người đến bên cạnh Tấn vương, vừa định nói gì đó, lúc này, Tấn vương phi từ bên trong đi ra.

Tấn vương phi xuất hiện khiến bầu không khí trong nội đường lập tức biến đổi, vốn đang vụng trộm liếc nhìn Tấn vương, ánh mắt của Đào phu nhân và Lý phu nhân lập tức thu liễm, thậm chí Hồ trắc phi vốn định ‘ác nhân cáo trạng trước’ cũng im miệng.

Làm cho người ta có cảm giác như là chuột thấy mèo.

Thực tế, xác thật là như thế, thiếp thất gặp chính thất, cũng như chuột thấy mèo.

Đương nhiên cũng có con chuột có lá gan lớn, ví dụ như Hồ trắc phi.

Nàng ta hành lễ với Tấn vương phi đều là thập phần lấy lệ.

Trong nội đường vô cùng yên tĩnh, bọn nha hoàn mặc áo màu xanh lá, nhẹ nhàng linh hoạt nối đuôi nhau đi vào xếp đặt đồ ăn sáng trên bàn bát tiên ở gian phòng phía tây.

Tấn vương cùng Tấn vương phi dời bước, đi đến trước bàn ngồi xuống.

Hồ trắc phi vốn đứng ở một bên, Tấn vương chỉ chỉ một vị trí phía dưới, Hồ trắc phi lập tức tươi cười đắc ý, đi đến ngồi xuống ghế.

Nụ cười này, hiển nhiên là muốn chứng tỏ mình được sủng ái, cũng là cười cho Tấn vương phi và Phùng hầu thiếp nhìn, đáng tiếc, ngay cả móc nghéo Tấn vương phi cũng không nói một chữ, ngược lại Phùng hầu thiếp âm thầm cắn răng, hận không thể xông lên kéo nàng ta xuống.

Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ mà thôi.

Đào phu nhân, Lý phu nhân và Phùng hầu thiếp đều ở một bên hầu thiện.

Động tác của ba người rất nhẹ nhàng linh hoạt, vén tay áo lên, cầm lấy đũa bạc cán dài gắp thức ăn cho Tấn vương cùng Tấn vương phi, nhìn ra được là làm quen tay, mỗi lần Tấn vương từ bên ngoài trở về đều sẽ diễn một màn như thế, tất cả mọi người cũng đã quen.

So sánh với Đào phu nhân và Lý phu nhân đúng quy đúng củ, Phùng hầu thiếp hầu thiện có nội dung hơn, ánh mắt quyến rũ bay loạn, sóng mắt lưu chuyển, dáng vẻ nhỏ nhắn yêu kiều thanh tú kia đặc biệt câu người, ở trong mắt của Hồ trắc phi, bộ ngực trướng phình của đồ đĩ kia gần như muốn đè ép cánh tay của Tấn vương.

"Điện hạ, ngài nếm thử món này, là vương phi cố ý sai người chuẩn bị cho ngài." Đừng nói là giọng nói, thanh âm kia lọt vào tai khiến xương cốt cũng muốn mềm ba phần.

Tấn vương thì miễn bàn, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng bất động như núi, ngược lại Hồ trắc phi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi liên tục, cơm cũng nuốt không trôi.

Chờ dùng thiện xong, Tấn vương dời bước quay lại nội đường uống trà, lúc này, vở tuồng chính thức mới bắt đầu trình diễn.

Tấn vương phi phong đạm vân khinh nói đến chuyện phóng hai nhũ mẫu vào trong Tiểu Vượt Viện, ở trong miệng nàng ta, hai nhũ mẫu này tất nhiên là do nàng ta tỉ mỉ chọn lựa.

Ngôn ngữ của nàng ta ngắn gọn, Tấn vương giống như lắng nghe, lại như là không có nghe.

Mặc dù Hồ trắc phi không nói gì, nhưng mặt tràn đầy sự ủy khuất, tựa như có nỗi khổ chất chứa, muốn nói lại thôi.

Tấn vương cũng không biểu hiện bất kỳ thái độ gì, Tấn vương phi cũng biết điểm dừng, đôi mắt xinh đẹp của Hồ trắc phi nhắm lại, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất.

Đào phu nhân và Lý phu nhân chỉ yên lặng ở một bên xem cuộc vui, căn bản không dám xen vào.

Nói là diễn tuồng, thật ra cũng không chút thú vị gì, bởi vì trong khi hai bên đọ sức lẫn nhau, ngoài những lời sắc bén, mỗi lời nói mỗi cử động, thậm chí là cách trang điểm ăn mặc, cũng gần như là đang tiến hành một loại phương thức chém giết không tiếng động.



Ví dụ như Đào phu nhân cùng Lý phu nhân đã sớm không được sủng, các nàng trang điểm cho mình dáng vẻ đẹp nhất khi xuất hiện ở trước mắt Tấn vương, phần lớn là mong đợi Tấn vương có thể nhìn các nàng thêm một, nói không chừng buổi tối sẽ tìm đến các nàng, mà với Tấn vương phi, lời nói vừa rồi gần như chỉ là khiển trách, nhưng phần lớn là một loại ngầm áp chế, tức là cảnh cáo Hồ trắc phi không được đi quá giới hạn, cũng là biểu hiện rõ mình thân phận vương phi của mình.

Còn như Hồ trắc phi, nàng ta chưa ngu xuẩn đến mức phản bác lời nói của vương phi ở trước mặt Tấn vương.

Cũng không phải nàng ta chưa từng thử qua, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lùng của Tấn vương, Tấn vương là một người rất chú trọng quy củ, từ trước đến giờ chưa từng làm Tấn vương phi mất thể diện.

Vì thế, Hồ trắc phi từ thị uy đổi thành ủy khuất, chẳng qua là tỏ thái độ mà thôi, xem như là một loại kháng nghị nho nhỏ của tiểu thiếp đối với chính thất, cho dù trong lòng nàng ta mong muốn Tấn vương phi chết, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt Tấn vương.

Phùng hầu thiếp xưa nay nhanh nhẹn cũng hiếm thấy không có xông lên châm ngòi thổi lửa, chung quy Phùng hầu thiếp cũng không phải là kẻ ngu dốt, vẫn còn biết rõ, không nên vượt qua quy củ.

Vì vậy, cái gọi là diễn tuồng đã tiến hành trong cục diện bình lặng, cho đến lúc Tấn vương bỏ chén trà xuống, đứng lên.

"Tất cả giải tán đi."

Theo từng tiếng ‘Cung tiễn điện hạ’, Tấn vương bước ra cửa chính của Tư Ý Viện.

Chính chủ đã đi, ai còn nguyện ý ngây ngốc ở trên sân khấu nữa.

Ngay cả lời nói Tấn vương phi cũng không muốn nói thêm một câu, để cho Tử Yên đỡ đi vào nội thất.

Bởi vì Tấn vương phi không đếm xỉa đến thái độ của Hồ Trắc Phi, vì vậy nàng ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, siết chặt cái khăn trong tay, hừ một tiếng, mang Hồng Đào cùng một đám nha hoàn mụ mụ tầng tầng lớp lớp rời đi.

Sau đó Đào phu nhân và Lý phu nhân cũng yên lặng rời đi.

Còn Phùng hầu thiếp lại đi vào nội thất, khuất phục nịnh hót bóp chân cho Tấn vương phi, trong lúc đó cũng không nói gì cả, nhưng cử chỉ không khỏi biểu lộ rõ lòng trung thành, muốn cho vương phi đừng buông tay nàng ta.

Vương phi làm sao có thể buông tha cho nàng ta đây?

Đao kiếm, từ trước đến giờ, không có ai chê ít.

*****

Ngọc Thúy ngủ một giấc đến hừng đông, khi tỉnh lại còn có chút lơ mơ.

Nàng nhớ tới tiểu quận chúa, nhớ tới Tô nhũ mẫu, cũng nhớ tới tối qua hình như không có người đánh thức mình.

Như thế nào mà nàng lại ngủ sâu như vậy? Rõ ràng trước kia nàng ngủ nhưng rất dễ tỉnh.

Theo bản năng nàng bật dậy từ tháp quý phi, mới vừa ngồi dậy đã thấy Ngọc Yến đứng chỗ không xa cười với mình.

Không hiểu sao Ngọc Thúy có chút lúng túng, vội xuống giường.

Ngọc Yến nói: "Tỉnh rồi? Mục ma ma nói ngươi mệt, không cho đánh thức ngươi."

"Tô nhũ mẫu đâu? Tiểu quận chúa khỏe chưa?"

"Tô nhũ mẫu hả, nàng trở về phòng nghỉ ngơi rồi, tiểu quận chúa rất khỏe, ngủ say cả đêm, nghe Tô nhũ mẫu nói ban đêm có bú một lần, hiện giờ Tiền nhũ mẫu đã bồng đi cho bú."

Ngọc Thúy nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút phức tạp nói: "Tô nhũ mẫu cũng thật là, tại sao không gọi ta dậy."

"Để cho ngươi ngủ thoải mái còn cảm thấy người ta không tốt?" Ngọc Yến cười trêu ghẹo nàng.

Ngọc Thúy hơi đỏ mặt cười đùa với nàng vài câu, mới có chút cảm thán nói: "Không nhìn ra, Tô nhũ mẫu này đúng là người thành thật." Nàng nhớ tới lời Ngọc Nương nói hôm qua, còn có hành động săn sóc không đánh thức nàng của đối phương.

Ngọc Yến cười tủm tỉm: "Có thành thật hay không ai mà biết, chúng ta nhìn là được."

"Cũng đúng."
Nhấn Mở Bình Luận