“Ngươi mau mặc quần áo vào” Thanh Linh vừa thẹn vừa cáu nói, trong lòng sớm đã đem người nào đó mắng vô số lần.
“Ngươi là vị hôn thê của bản tướng, thân thể bản tướng ngươi sớm muộn gì cũng sẽ nhìn. Sao phải thẹn thùng như vậy?” Tần Liễm nhướn mày, vừa ung dung thong thả mặc y phục vào vừa chân thành nói.
Thanh Linh nhìn bộ dáng gần như vô hại của hắn, không biết vì sao rất khó có thể nóng giận. Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được tự nhắc nhở bản thân, chưa lập gia đình, chưa lập gia đình, nàng còn chưa có thành thân với hắn đâu.
Hắn chậm rãi đi tới, khiến bạch y chập chờn như cánh sen. Hắn khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay cầm chân nàng lên, thân thể nàng co rúm lại, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì ??”
Nàng cố rút chân ra khỏi bàn tay hắn, bất đắc dĩ, hắn cầm hết sức có kĩ xảo. Tuy hắn không làm nàng đau nhưng cũng không cho nàng đem chân rút ra.
Hắn dùng sức bẻ chân nàng một cái, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng sau cơn đau, chân nàng lại rất tốt, không còn đau nữa.
“Chuyện cầu xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, ngươi cảm thấy như thế nào??” Hắn còn chưa trả lời nàng, tối nay đến đây, cái mặt già nua này cũng đã mất hết, nàng tất nhiên sống chết cũng phải lấy được kết quả.
“Theo hiểu biết của bản tướng về Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không thể nào giải trừ hôn ước do chính mình tự hạ xuống, nên ngươi hãy bỏ phần tâm tư này đi.” Giọng hắn không mặn không nhạt.
“Thân thể bản tướng từ trên xuống dưới đều đã bị Thanh Linh nhìn qua hết. Đã thành như vậy, chẳng lẽ Thanh Linh còn không muốn phụ trách với bản tướng sao ??” Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy giọng nói của hắn có chút u oán, mắt phượng nhìn nàng đầy vô tội và ủy khuất.
Hôm nay là cái tình huống gì?? Nàng tìm hắn là vì chuyện tứ hôn, bây giờ hắn chẳng những không đồng ý cùng nàng tiến cung cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước, ngược lại còn muốn nàng chịu trách nhiệm. Đầu óc nàng bắt đầu có chút mộng mị, không biết nên trả lời vấn đề của hắn như thế nào, nàng bối rối đáp: “Đêm đã khuya, ta phải đi!”
Nói xong, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, rời đi cứ như đang lẩn trốn.
Một chuyến đến Tướng phủ không đạt được kết quả như mong muốn, xem ra cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Qua hội Hoa Đăng, mấy ngày Thanh Linh trong phủ cũng hết sức yên tĩnh.
Vài ngày sau, Thanh Linh dùng diện mạo của Bạch Thuật để chữa trị khuôn mặt cho Diệp Thanh Ngọc, nhân cơ hội này lừa lấy năm trăm lượng hoàng kim của hai mẹ con Lâm thị, hai mẹ con Lâm thị vốn không muốn, nhưng Thanh Linh lại quăng xuống một câu: cho dù chỉ thiếu một phân tiền ta đây cũng không trị.
Lâm thị có ý đồ muốn bắt Thanh Linh lại, uy hiếp nàng trị mặt cho Diệp Thanh Ngọc. Nhưng sau khi Thanh Linh tung ra một tay võ công khiến các nàng kinh diễm không thôi kia xong, Lâm thị cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặt nữ nhi mới là quan trọng nhất, vì vậy nàng nhịn đau xuất ra năm trăm lượng hoàng kim trong túi riêng đưa cho Thanh Linh.
— ———
Nếu nói nhi tử được đương kim Hoàng thượng thương yêu nhất chính là Tĩnh vương, thì nữ nhi được sủng ái nhất chính là Vô Ưu công chúa.
Vô Ưu công chúa còn chưa gả đi, năm nay lại vừa được Hoàng thượng ban cho một tòa phủ đệ riêng, coi như là quà mừng sinh nhật cho Vô Ưu công chúa.
Vào ngày sinh hằng năm của Vô Ưu công chúa, Hoàng thượng đều cử hành tiệc sinh nhật ngay tại bên trong hoàng cung cho nàng. Lúc đó, Vô Ưu công chúa sẽ phát thiệp mời cho các thiên kim của từng phủ, mời họ đến tham gia yến hội. Năm nay, Vô Ưu công chúa đã có phủ đệ của riêng mình, nơi tổ chức tiệc sinh nhật tất nhiên sẽ từ trong cung đổi thành phủ Công chúa.
Thanh Linh qua miệng Hương Thảo biết được, tiệc sinh nhật những lần trước của Vô Ưu công chúa, chính mình chưa từng được mời tham gia. Nhưng khá ngạc nhiên là tiệc sinh nhật năm nay của nàng ta, nàng vậy mà lại nhận được thiếp mời từ phủ Vô Ưu công chúa.
“Tiểu thư, trước nay Vô Ưu công chúa kia chưa từng một lần mời người đến tham dự tiệc sinh nhật của nàng, năm nay sao đột nhiên lại phát thiếp mời cho người?? Nếu không phải Đại tiểu thư cũng nhận được thiếp mời, nô tỳ còn tưởng rằng cái tên trên thiếp mời phải là Đại tiểu thư, là do người ta viết nhầm thành tên Nhị tiểu thư thôi đó.” Hương Thảo khó hiểu hỏi.
Thanh Linh thản nhiên nói: “Chuyện khác thường tất có mờ ám.”
Thanh Linh ở kiếp trước cũng có nghe qua, hai người Diệp Thanh Ngọc và Vô Ưu công chúa có quan hệ rất tốt. Chuyện Vô Ưu công chúa bỗng nhiên mời nàng đến tham gia yến hội, Diệp Thanh Ngọc sao có thể thoát khỏi liên quan?? Diệp Thanh Ngọc yên tĩnh nhiều ngày như vậy, phải chăng là muốn đẩy nàng vào tình thế khó xử, dồn nàng vào đường cùng ngay tại thọ yến của Công chúa??
Vào ngày sinh nhật của Vô Ưu công chúa, phủ Công chúa phái tới hai chiếc xe ngựa đến đón hai vị tiểu thư phủ Tướng quân. Công chúa đã tự mình phái người tới đón, lần này Thanh Linh dù muốn không tham gia thọ yến cũng không được.
Sau khi mặt Diệp Thiên Ngọc được Thanh Linh chữa lành, ngày ngày còn uống thêm các loại thuốc bổ dưỡng nhan, thoa lên các loại dược vật dưỡng da. Rất nhanh, mặt của nàng đã khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp như dĩ vãng.
“Muội muội ít khi tham gia các yến hội quan trọng như thế này, hôm nay trên buổi thọ yến của Công chúa phải biết kiềm chế một chút, không được làm ra chuyện gì xấu hổ, làm mất đi mặt mũi của phủ Hộ quốc Tướng quân ta.” Trước cửa lớn phủ Tướng quân, Diệp Thanh Ngọc ngạo mạn lượn lờ trước mặt Thanh Linh mở miệng giảng đạo. Cẩn thận quan sát qua bộ dáng của nàng ta, khuôn mặt diễm lệ vô song, Đại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên của ngày xưa đã trở lại.
Thanh Linh cười nhẹ: “Đa tạ Đại tỷ đã nhắc nhở” Nàng một thân y phục màu xanh nước biển, chỉ dùng hai cây trâm ngọc vén tóc lên, trên mặt chưa có lớp phấn trang điểm nào đã như thi như họa. Trang phục không xa hoa, mang theo một phần tinh khiết của thiên nhiên. Khí chất điềm tĩnh, lịch sự tao nhã, thanh lệ hơn cả thiên tiên.
Hai người một trước một sau đi ra cửa phủ, chờ các nàng ổn định chỗ ngồi xong, xe ngựa liền chạy một mạch về hướng phủ Công chúa.
Bước một bước vào hậu hoa viên của phủ Công chúa, hương thơm hoa cỏ liền chạm vào da thịt, xông vào khoang mũi. Đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong hậu hoa viên toàn là kỳ hoa dị thảo. Vì là mùa xuân, nên các loài hoa đua nhau nở rộ, ngàn đóa vạn đóa, rực rỡ đến lóa mắt.
Các tiểu thư gắng gượng bày ra biểu cảm sao cho giống tiên nhân, đi đi lại lại thướt tha giữa những khóm hoa, muôn màu muôn vẻ, yêu kiều xinh đẹp như sắc xuân lộng lẫy.
Yến hội chưa bắt đầu, các tiểu thư liền tụ lại thành tốp năm tốp ba, vừa ngắm hoa, vừa trò chuyện, không khí trong khuôn viên khá náo nhiệt.
Diệp Thanh Ngọc đi đằng trước, các tiểu thư nhìn thấy nàng ta phần lớn đều rất kinh ngạc. Vài ngày trước không phải có tin tức nói khuôn mặt Diệp Thanh Ngọc bị hủy sao, nhưng bây giờ các nàng rõ ràng thấy da thịt nàng ta trắng nõn, vô cùng mịn màng, làm gì có dấu hiệu bị hủy dung nào??
Diệp Thanh Ngọc thấy ánh mắt chúng tiểu thư nhìn mình vô cùng kinh ngạc mới có chút hài lòng, nhớ tới vài ngày trước mình còn không dám bước chân ra khỏi phủ lòng liền cảm thấy nghẹn khuất vô cùng. Hôm nay nàng đến tham gia yến hội chủ yếu là để cho mọi người biết Diệp Thanh Ngọc nàng vẫn còn là mỹ nhân đứng số một số hai trong Hạ Thành này. Nàng chắc chắn, nếu Vinh vương nhìn dung mạo đã khôi phục lại của nàng, nhất định cũng sẽ hết sức kinh diễm, đến lúc đó ai cũng đừng mơ cướp Vinh vương từ trong tay nàng đi.
“Ngươi là Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc Tướng quân sao?” Người hỏi Thanh Linh là một nữ tử mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, da thịt nõn nà như mỡ đông. Một thân y phục xanh nhạt dệt lên họa tiết đóa hoa trắng tinh mờ ảo như làn khói, váy dài đính phỉ thúy màu xanh biếc, bên ngoài khoác một mảnh lụa trắng mỏng có thêu hình hồ điệp bằng tơ vàng. Khóe môi mang theo ý cười nồng đậm, đôi mắt đen bóng sạch sẽ thuần túy, đang tò mò quan sát Thanh Linh.
Thanh Linh nhìn nữ tử diễm lệ rực rỡ trước mặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, không khỏi sinh ra vài phần thân thiết: “Ta là Diệp Thanh Linh của phủ Hộ quốc Tướng quân, còn ngươi là….??”
Kiếp trước, nàng thường trà trộn vào trong quân doanh của đại ca, không mấy khi có mặt ở Hạ Thành. Mà cho dù có về lại Hạ Thành, các loại yến hội nhàm chán này, nàng cũng rất ít tham gia. Nên hiểu biết về các tiểu thư nhà quan gia ở Hạ Thành này cũng rất ít ỏi.
“Ta là Băng Lãnh của vương phủ Đoan Dương.”
“Thì ra là Quận chúa Băng Lãnh.” Mẫu thân Băng Lãnh là muội muội ruột của đương kim Hoàng thượng. Nên Băng Lãnh cũng được xem là biểu tỷ của Vô Ưu.
“Những lần yến hội trước đây ta chưa từng thấy ngươi, hôm nay có thể nhìn thấy, khiến ta thật bất ngờ.”
“Trước kia ta rất ít khi đi ra ngoài, nên các loại yến hội như thế này cũng rất ít tham gia.”
Hai người đứng một bên trò chuyện, ngươi một câu ta một câu, bên kia Diệp Thanh Ngọc cùng Công chúa Vô Ưu cũng vừa nói vừa cười.
“Nàng kia chính là Nhị muội của ngươi? Người sẽ là Phu nhân Thừa tướng tương lai sao?” Công chúa Vô Ưu nhìn Thanh Linh rồi quay sang hỏi Diệp Thanh Ngọc, nàng một thân cung trang hoa lệ màu hồng nhạt mỏng manh, nổi bật lên khí chất cao quý, tư thái nhỏ nhắn xinh xắn, eo nhỏ dịu dàng không bằng một nắm tay.
Nữ tử đang nói chuyện cùng Quận chúa Băng Lãnh khí chất lịch sự tao nhã, khuôn mặt thanh lệ, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tự nhiên thoải mái. Vô Ưu nhìn nàng sao cũng không giống như người lên không được mặt bàn như Diệp Thanh Ngọc nói.
“Không sai, chính là nàng, người trước kia vô sỉ đi quyến rũ Vinh vương chính là nàng. Công chúa, người nhất định phải vì Thanh Ngọc mà dạy dỗ nàng thật tốt.” Diệp Thanh Ngọc lã chã chực khóc nói.
Vô Ưu vỗ vỗ tay nàng ý muốn an ủi, ánh mắt hung hăng trừng bóng lưng của Diệp Thanh Linh, nói: “Yên tâm, ngươi là bằng hữu của bổn Công chúa, bổn Công chúa nhất định sẽ xả giận thay ngươi.”
“Bổn Công chúa thấy bộ dáng nàng chỉ là có chút thanh tú, lại không tài không đức, phụ hoàng có phải đã hồ đồ hay không mà lại tứ hôn cho nàng và Liễm ca ca chứ.” Vô Ưu tức đến giậm chân, vô cùng bất mãn.
Diệp Thanh Ngọc biết rõ trong lòng Vô Ưu luôn ngưỡng mộ Tần tướng, nên lợi dụng thời cơ châm dầu vào lửa, khiến cho Vô Ưu càng thêm thống hận Diệp Thanh Linh, nàng tiếp tục mở miệng: “Thanh Ngọc ngược lại cảm thấy tướng mạo nha đầu kia quá tệ, tài đức không có gì tốt, sao xứng với Tần tướng. Chẳng thể so được với Công chúa, dung mạo và vóc người tựa thiên tiên, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, người với Tần tướng mới chân chính là một đôi do trời đất tạo nên.”
“Đó là đương nhiên, ta mới là người xứng đáng nhất để đứng bên cạnh Liễm ca ca.” Vô Ưu cúi mặt thẹn thùng thấp giọng nói, một lát sau, bỗng dưng ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Hôm nay bổn Công chúa sẽ tặng cho nàng một phần đại lễ, ngươi cứ chờ xem kịch vui đi.” Trên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ thoáng lộ ra một chút âm ngoan ác ý.
“Thế tử Bưng Dương – Lãnh Ly đến.” Người của phủ Công chúa cao giọng thông báo.
Lãnh Ly một thân tử y, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo, tuấn mĩ như băng tuyết trên đỉnh thần chỉ, trong lúc lơ đãng lại toát ra khí chất cao quý thanh nhã.
Không ít tiểu thư quên mất phải tự trọng, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, nhưng lại sợ hơi thở lạnh lẽo như muốn cự tuyệt người trong vạn dặm của hắn nên không dám lại gần.
Thanh Linh nhìn Lãnh Ly có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên trong đầu lóe qua một bóng dáng quen thuộc, hắn không phải là công tử Thiên Hương sao?? Không thể tưởng tượng được công tử Thiên Hương, đại sư luyện hương thần bí lại là thế tử Bưng Dương – Lãnh Ly.
Còn một người khác cũng toàn thân tản ra hơi thở xa cách như Lãnh Ly là Công chúa Ngạo Nguyệt, lẳng lặng cô độc ngồi ở một góc, thần sắc buồn bực không vui, ai cũng không dám tiến lên bắt chuyện với nàng.
Sau khi Lãnh Ly đến, Tĩnh vương cũng xuất hiện.
Dung mạo Tĩnh vương như quan ngọc, đôi mắt như thần sao, một thân hoa phục vừa vặn toát lên khí chất cao quý của hắn. Trên môi mang theo ý cười nhàn nhạt cũng đủ làm chói mắt người nhìn, hơi thở quanh thân ấm áp, khác biệt một trời một vực với Lãnh Ly.
“Thừa tướng Tần Liễm đến.”
“Vinh vương đến.”
Tần Liễm và Hách Liên Dực cũng lần lượt xuất hiện.
“Liễm ca ca, cuối cùng ngươi cũng đã tới.” Vô Ưu vừa nhìn thấy Tần Liễm liền giống như một tiểu cô nương hồn nhiên chạy đến, người nàng nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến, một thân y phục hồng phấn tung bay trong không trung, như hồ điệp bay lượn.
Tần Liễm thấy một bóng người hồng phấn chuẩn xác đánh tới, trong mắt phượng xẹt qua một tia chán ghét không dễ dàng phát giác. Hắn không nể mặt, né người tránh khỏi Vô Ưu đang nhào tới.
“Liễm ca ca” Vô Ưu cười ngọt ngào, một bộ dáng thiên chân vô tà, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên hai rặng mây hồng nhàn nhạt, bên trong đôi mắt tràn ngập ái mộ không ngừng lưu chuyển nhìn nam tử trước mặt. Nàng đưa tay muốn bắt lấy tay Tần Liễm, đột nhiên nhớ đến hắn không thích có nữ tử chạm vào mình, tay vừa giơ đến giữa không trung lại không tình nguyện để xuống.
“Liễm ca ca, ngươi đã đồng ý sẽ thổi một khúc cho ta ở tiệc sinh nhật lần này, ngươi không thể đổi ý nha”
Thanh Linh ở chỗ không xa nhìn thấy Vô Ưu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo hâm mộ nhìn Tần Liễm, trong lòng hừ lạnh, người này thật biết trêu chọc hoa đào.
Tần Liễm thưởng thức thanh sáo tinh xảo bằng bạch ngọc trong tay, mặt mang theo xa cách mà có lễ, câu môi cười nhẹ: “Vi thần đã đồng ý thổi một khúc cho Công chúa, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
Thanh Linh đang cùng Băng Lãnh và vài tiểu thư thế gia trò chuyện, đột nhiên có người va đập mạnh vào sau lưng nàng. Nàng xoay người lại liền thấy một nha hoàn của phủ Công chúa ngã xuống đất, trong tay còn cầm theo cái mâm.
Đó là một nha hoàn bưng trái cây, lúc đi đường không cẩn thận té ngã đụng phải Thanh Linh, còn hất đổ cả một bàn trái cây. Lúc nàng đứng dậy, Thanh Linh có ngửi được một mùi hương lạ lùng. Nhưng ngửi qua không phát hiện hương này có độc, nên cũng chẳng để trong lòng.
“Xin tiểu thư bớt giận, nô tỳ không cố ý” Nha hoàn cúi đầu bối rối xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!