Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lãnh Ly liền phái người của Thiên Hương Lâu đưa tới ba chiếc xe ngựa to chứa hàng trăm loại hương liệu đến phủ Tướng quân, mỗi chiếc xe đều nhét đến căng đầy.
Thanh Linh nhìn ba xe hương liệu to đùng trước mặt, da đầu tê dại. Nhiều loại hương như vậy, tới năm nào tháng nào nàng mới có thể tìm được loại kia? Huống chi trong ba chiếc xe ngựa này chắc gì đã có loại nàng muốn tìm? Dứt khoát đuổi người của Thiên Hương Lâu đem toàn bộ đống hương liệu kia về.
Mới vừa đuổi người đi khỏi cửa phủ, người bên trong cung lại chạy đến tìm Thanh Linh.
“Nhị tiểu thư, Thiên Ngân Cẩm này là nương nương đặc biệt tặng cho người, coi như là quà mừng Nhị tiểu thư trở thành Phu nhân Thừa tướng tương lai.” Tiểu thái giám răng trắng môi hồng, trong lòng ôm một cái hộp thật dài, bên trong chắc hẳn là chứa Thiên Ngân Cẩm.
Người được nhắc tới trong lời tiểu thái giám chính là Vân quý phi, Vân quý phi tiến cung đã nhiều năm nhưng vẫn chưa sinh được nhi tử, đúng lúc nương ruột của Tĩnh vương là Liên phi đã về cõi tiên từ nhiều năm trước, Hoàng thượng liền đứng ra làm chủ để Tĩnh vương trở thành nhi tử trên danh nghĩa của Vân quý phi.
Thiên Ngân Cẩm là loại tơ gấm khó gặp, là loại gấm chỉ mỗi Giang Châu mới dệt ra được, ba năm mới bán ra mười bảy cây, cực kì trân quý. Mặc Thiên Ngân Cẩm lên người đông ấm hè mát, tính vải nhẹ nhàng, màu sắc vô cùng bắt mắt.
Vân quý phi chịu đem vải vóc tốt như vậy thưởng cho nàng, nghĩ đến chắc cũng là do mức độ quan hệ giữa Tĩnh vương và Tần Liễm rất tốt.
Diệp Thanh Ngọc đang muốn ra cửa, nhìn thấy người trong cung đến liền thả chậm bước chân, nghe được người đến để tìm Thanh Linh, vẻ mặt khinh thường nhìn đi chỗ khác. Chợt nghe thái giám nhắc tới ba chữ ‘Thiên Ngân Cẩm’, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Thiên Ngân Cẩm trong lòng tiểu thái giám. Chỉ trong nháy mắt, tâm tư đã xoay chuyển rất nhiều lần.
“Kính xin công công thay mặt Thanh Linh tạ ơn nương nương.” Thanh Linh cười dịu dàng nói, đưa tay cầm lấy Thiên Ngân Cẩm từ thái giám: “Công công đi đường vất vả, hay là vào trong uống ly trà rồi hẵng đi!”
“Không được, đồ đã đưa đến, nương nương còn có việc sai bảo, chúng ta xin đi trước.”
Thanh Linh cũng không tiếp tục kì kèo, cho hắn mấy lượng bạc, hắn liền cười ha hả rời đi.
“Thiên Ngân Cẩm này vốn khó cầu, bây giờ muội muội được Vân quý phi tặng một cây, vận khí muội cũng thật là may mắn.” Diệp Thanh Ngọc thướt tha đi tới, ngoài cười nhưng lòng không cười nhìn nhìn cây gấm.
“Muốn gì nói đi” Thanh Linh thản nhiên nói, hừ, gọi muội muội thân thiết như vậy, ai biết ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý méo mó gì.
“Có thể cho tỷ tỷ nhìn khối Thiên Ngân Cẩm kia một chút không?” Diệp Thanh Ngọc nhìn cái hộp đựng Thiên Ngân Cẩm kia, ánh mắt hừng hực.
Gọi nàng thân thiết như vậy, thì ra là muốn khối Thiên Ngân Cẩm kia a: “Tỷ tỷ muốn nhìn, tất nhiên là có thể.” Nói xong, Thanh Linh liền mở hộp ra.
Cây vải nằm trong hộp có chất liệu tuyệt hảo, xúc tua mềm mại nhẹ nhàng tựa như xuân thủy đang lưu động, màu trắng như tuyết hiện ra ngân quang nhàn nhạt. Diệp Thanh Ngọc yêu thích không thôi nhìn Thiên Ngân Cẩm, Diệp Thanh Linh không phải không nhận ra.
“Đẹp quá!” Diệp Thanh Ngọc không khỏi tán thưởng: “Nhưng màu da của muội muội hình như không hợp với Thiên Ngân Cẩm, muội muội mặc y phục Thiên Ngân Cẩm vào chỉ sợ sẽ làm mất đi khí chất cao quý…”
Mất đi khí chất cao quý, đây không phải là nói rằng nàng mặc vào là lãng phí Thiên Ngân Cẩm cao quý sao? Cho dù Diệp Thanh Linh ta có phá nát Thiên Ngân Cẩm, cũng sẽ không đem nó cho ngươi.
Thanh Linh nhanh mồm nhanh miệng cắt đứt lời nói của Diệp Thanh Ngọc, nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ muốn lấy Thiên Ngân Cẩm một cách đơn giản của nàng ta từ tay nàng: “Tỷ tỷ, ta lại cảm thấy Thiên Ngân Cẩm rất tốt, ta muốn đem Thiên Ngân Cẩm để may y phục, làm bộ y phục mặc lúc Hoàng thượng tổ chức yến tiệc mừng phụ thân.”
Diệp Thiên Minh đánh lui Ô quốc, lập chiến công hiển hách, sau khi trở lại Hạ Thành, Hoàng thượng nhất định sẽ tổ chức yến tiệc Khánh Công cho hắn và các chiến tướng khác, đến lúc đó, thân là nữ nhi của Diệp Thiên Minh, nàng cũng phải tham gia yến hội.
Diệp Thanh Ngọc trong long âm thầm bực bội, tiện nha đầu này thật không biết điều chút nào, đã cho mặt mũi như vậy còn không biết xấu hổ cố giành với nàng. Hừ, Diệp Thanh Ngọc nàng đã nhìn trúng thứ gì thì sớm hay muộn thứ đó cũng sẽ về tay nàng thôi. Ở buổi yến tiệc Khánh Công ngày đó, người được mặc Thiên Ngân Cẩm đến dự còn chưa biết là ai đâu.
“Muội muội đem Thiên Ngân Cẩm về Thanh Lạc viện trước đây.” Thanh Linh đóng hộp lại, đưa Thiên Ngân Cẩm cho Hương Thảo cầm lấy, sau đó chủ tớ hai người thong dong đi về phía Thanh Lạc viện.
Thanh Linh trở về Thanh Lạc viện không lâu, liền cầm Thiên Ngân Cẩm lặng lẽ ra khỏi phủ, sau đó rất nhanh đã trở về nhưng lại là tay không mà vào viện.
“Tiểu thư, sao ngươi lại giấu Thiên Ngân Cẩm đi vậy?”
Thanh Linh nhấp một ngụm trà, thản nhiên cười một tiếng: “Tất nhiên là để đề phòng kẻ nào đó đang ngấp nghé Thiên Ngân Cẩm.”
“Người là đang nói Đại tiểu thư sao? Ta cảm thấy cũng không đến mức đó đi, Đại tiểu thư nhiều xiêm y xinh đẹp như vậy, sao còn có thể ngấp nghé Thiên Ngân Cẩm của người?”
“Ngươi không tin sao? Vậy thì cứ chờ xem đi.” Thanh Linh nói.
— —— —-
Đêm đó, Thanh Lạc viện lần đầu tiên gặp tặc. Nhưng kẻ tặc kia cũng quá xui xẻo, vừa vào đến cửa viện đã bị bắt ngay. Sau khi bị hai chủ tớ Thanh Linh nhừ cho một trận quyền đánh cước đá, kẻ tặc rốt cuộc cũng thừa nhận là đến để trộm Thiên Ngân Cẩm, còn về phần là do ai sai sử, kẻ tặc kia dù có bị đánh đến chết cũng quyết không khai ra nửa lời. Nhưng người phái kẻ tặc đến, trong lòng Thanh Linh cũng đã sáng tỏ được nhiều phần.
“Đại tiểu thư, người mà người phái tới đêm qua đã bị Nhị tiểu thư bắt được” Hương Lá vội vàng đem tin tức nghe được ở Thanh Lạc viện báo cho Diệp Thanh Ngọc.
“Thật là vô dụng, chỉ có chút việc cỏn con cũng làm không xong.” Diệp Thanh Ngọc đang uống trà, nghe xong tức giận đến thiếu chút nữa đã phun hết trà trong miệng ra: “Nàng ta có khai bổn tiểu thư ra không?”
“Khai cái gì?” Hương Lá còn chưa kịp trả lời, giọng Lâm thị đã truyền từ ngoài cửa vào.
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?” Diệp Thanh Ngọc thu lại giận dữ, đi đến bên cạnh Lâm thị, nhu thuận cười.
“Ngươi nha, thật sự là một chút thông minh cũng không có.” Lâm thị một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ hai cái lên đầu Diệp Thanh Ngọc: “Lại dám phái người đến trộm đồ.”
“Mẫu thân, người biết? Là kẻ tiểu tặc kia khai ra bổn tiểu thư sao?” Tâm Diệp Thanh Ngọc thoáng căng lên, bị người khác biết mình sai người đi trộm đồ, mặt của nàng còn có thể để ở chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!