Chương 697:
Mộ Bắc Ngật đưa tay thấp chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích, ngón tay ấm áp chạm vào da cổ cô cố ý hay vô tình, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt: “Cầm lấy đi, mẹ em để lại cho em”
Tìm kiếm ký ức cũng đã nửa năm, lần đầu tiên có người nhắc đến mẹ, trong trí nhớ của cô, mẹ cô mất rất sớm, sau đó rất tủi thân. Cố Tiểu Mạch khẽ mím môi, trầm ngâm nhìn mặt dây chuyền ngọc bích.
Anh nhìn cô cúi đầu, không bắt nạt cô nữa, anh đứng thẳng dậy và lùi lại một bước, để lại một khoảng trống giữa hai người. Anh đưa tay lên và chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nếu anh muốn cô về bên anh, anh càng phải kiềm chế và nhẫn nại hơn.
“Tôi đưa em về”
Cố Tiểu Mạch ngay lập tức trở nên tức giận, người đàn ông trước mặt chiếm tiện nghi của cô xong còn mặt dày nói đưa cô về nhà!
Cố Tiểu Mạch nghiến răng nhìn anh đột nhiên giẫm lên giày anh rồi tức giận quay đi. Dường như sợ anh đuổi kịp, cô chạy trối chết, nhanh nhất có thể, Mộ Bắc Ngật đứng tại chỗ, hai tay đút túi áo khoác, chậm rãi quay người lại, nhìn cô đang chạy đi, không ngờ lại liếm môi.
Tiểu Mạch, chính là.
Cuối cùng cũng để tôi tìm thấy.
Anh trực tiếp đi theo cô nữa mà chỉ hảo Dịch Bách lặng lẽ đi theo cô, đến khi anh chắc chắn rằng cô đã trở lại nhà họ Ngu an toàn thì anh ta mới yên tâm.
Dịch Bách nhìn vào kính chiếu hậu, thấy rõ vết thương trên khóe miệng của Mộ Bắc Ngật, không cần hỏi cũng biết chuyện gì vừa xảy ra~— “Tổng giám đốc Mộ, vé máy bay đã được đặt xong. Nếu chúng ta đến sân bay bây giờ thì vẫn kịp”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn nhà họ Ngu lần nữa, cuối cùng thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nói: “Trở về đi”
Cố Tiểu Mạch trở về vẫn còn chưa nguôi giận hung hăng đi lên lầu mặc kệ Tiểu Bất Điểm gọi. Cô đi lên tầng hai, lúc ngang qua phòng làm việc của Ngu Sâm thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong.
Ngu Sâm nắm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch, ngăn cô lại: “Hiếm khi thấy cô tức giận”
“Ông chủ, anh để tôi đi tắm trướ: Ngu Sâm Không có buông ra, mà là tiến lại gần cô: “Nhìn lại bản thân đi, đi ra ngoài cũng không chú ý bảo vệ chính mình cho tốt Khuôn mặt thì đỏ bừng, đôi môi thì sưng mọng, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì, cô còn muốn che đậy điều gì nữa?
Ngu Sâm ngạc nhiên, Mộ Bắc Ngật này hành động cũng nhanh quá “Là Mộ Bắc Ngật làm?”
Cô đột nhiên ủ rũ mặt mày, không tình nguyện gật đầu.
Ánh mắt dò xét của Ngu Sâm quét qua người Cố Tiểu Mạch, sau đó anh nhẹ giọng nói: “Xem ra cô không ghét anh ta lắm”
Cố Tiểu Mạch nghĩ, cô tất nhiên muốn vùng vẫy rồi nhưng Mộ Bất Ngật có cho cô cơ hội đó đâu.
Khi anh hôn cô, trong lòng cô dường như không có cảm giác bài xích quá nghiêm trọng.
Cố Tiểu Mạch tự chuyển đề tài, cô nhìn Ngu Sâm với vẻ mặt trịnh trọng, lo lắng hỏi: “Ông chủ, hôm nay anh nói chuyện gì với Mộ Bắc Ngật vậy?”
“Cô hẳn là có thể đoán được, nếu không, đâu cần vừa nhìn thấy anh ta đến quần áo cũng không thay chạy ra khỏi nhà. Hiện tại cũng không sợ lạnh sao? Cô nghĩ cô mình đồng da dắt hay sao?” – Ngu Sâm giáo huấn cô một trận.
“Anh ta nói cô và anh ta từng yêu nhau, hiện tại anh ta muốn tìm lại cô: “Ông chủ, anh sẽ không đem chuyện của tôi nói hết cho anh ta phải không?”
“Tôi không phải kẻ thấy tiền sáng mắt, bội tính bất nghĩa. Nhưng nếu sau này cô không nghe lời, tôi liền gửi cô tới chỗ anh ta”
Khi ký ức đột nhiên bị người ta gán ghép vào ép cô phải chấp nhận, Cố Tiểu Mạch vẫn không cách nào tin vào việc mình từng cùng Mộc Bắc Ngật có quan hệ tình nhân.
“Ông chủ, tôi đã nói, anh cứu tôi thì phải có trách nhiệm đến cùng, giữa đường giao tôi ra, quân tử không ai làm thế”
Ngu Sâm thở dài, buông lỏng tay ra, sau đó ôm ngực dựa vào khung cửa: “Trở về tắm nước nóng đi. Lần sau mà cô còn mặc ít như vậy đi ra ngoài, sẽ không có đường trở về nữa đâu”
Tối hôm qua máy bay vừa về Kinh Đô, đã bốn giờ sáng Mộ Bắc Ngật đã làm việc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!