Thang máy đến tầng trên cùng, Tư Nam Ngọc đi ra, đi vài bước, phát hiện phía sau không có động tĩnh, quay đầu lại, thấy Lục Mạn đứng bất động trong thang máy.
“Tư Nam Ngọc.” Lục Mạn mở miệng trước, giọng lạnh lùng: “Tôi từng cam kết tôi sẽ báo đáp anh, nhưng tôi cũng đã nói, trong khả năng cho phép của tôi, tôi không thể phát sinh quan hệ với anh, nếu anh nhất quyết muốn tôi báo đáp như vậy, tôi…”
“Phốc!”
Lục Mạn chưa nói hết lời đã bị tiếng cười của Tư Nam Ngọc cắt đứt, nếu trợ lý Lưu ở đây nhìn thấy, nhất định sẽ bội phục Lục Mạn sát đất, người có thể chọc cười boss chắc chắn là nhân tài!
Sắc mặt Lục Mạn khó chịu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị sỉ nhục rồi. Anh từng giúp cô, cũng sỉ nhục cô, cho dù cắt đứt, cũng không còn nợ.
“Khụ, biết nấu ăn không?” Có lẽ thấy sắc mặt Lục Mạn ngày càng tệ, Tư Nam Ngọc dừng cười.
Lục Mạn:???
“Nấu ăn có trong khả năng cho phép chứ?”
Lục Mạn:!!!
“Còn muốn báo đáp không?”
Lục Mạn: …
Tư Nam Ngọc nói xong, cũng không để ý người phía sau có đi theo hay không, đi thẳng vào phòng.
Trong lòng Lục Mạn cũng chỉ còn lại một câu nói: Mặt mũi cả đời hoàn toàn mất hết vào hôm nay!
Lục Mạn chần chừ nửa ngày, hít sâu một hơi mới dậm chân đi vào.
“Em sắp lên pháp trường à?” Tư Nam Ngọc cầm ly nước lạnh đã uống một nửa, tay còn lại ôm trước ngực, nửa dựa vào khung cửa, ánh mắt buồn cười.
Lục Mạn cảm thấy mặt mình náy bùng cháy, ánh mắt liếc trái liếc phải.
“Tư… Tư thiếu, à không, Tư Nam Ngọc!” Tiếp nhận ánh mắt không vui của người đàn ông, Lục Mạn lập tức phản ứng: “Anh muốn ăn gì? Tôi… Tôi làm cho anh!”
“Nói như vậy, em muốn tiếp tục báo đáp?”
“Ừ ừ!” Lục Mạn kiên định gật đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi kỳ quái: “Chỉ cần không phải loại chuyện kia…”
“Em nói gì?” Giọng Lục Mạn hơi nhỏ, Tư Nam Ngọc không nghe rõ.
“Tôi nói, anh muốn ăn gì, tôi đều làm cho anh!” Ánh mắt Lục Mạn trong suốt, chớp chớp nhìn Tư Nam Ngọc.
Tư Nam Ngọc là ai, liếc mắt liền nhìn ra cô gái này đang nói dối, gương mặt tuấn tú từ từ kề sát mặt Lục Mạn, có thể thấy rõ vẻ bối rối trong mắt Lục Mạn.
“Không có ai nói với em, khi em nói dối đều viết trên mặt sao?” Nói xong, khẽ cười một tiếng, xoay người bỏ lại câu: “Tôi không ăn gừng, hành, trứng gà, cũng không ăn cà rốt, đậu hủ, những thứ khác tùy em làm!”
Để lại Lục Mạn lúng túng một mình…
Người này có thuật đọc suy nghĩ sao? Tính tình thì quái gở, khẩu vị thì kén chọn, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, còn có thể làm thoải mái sao!
Đang lẩm bẩm, lại nghe thấy bên trong truyền tới: “Động tác nhanh nhẹn lên, tôi đói, hôm nay không làm xong, em đừng hòng đi về!”
Lục Mạn: …
Nơi này sang trọng hơn Long Đình, đồ dùng cũng rất đầy đủ, Lục Mạn tìm được phòng bếp liền bắt đầu. Có lẽ tràn đầy tự tin về khả năng nấu nướng, Lục Mạn dần dần không còn quẫn bách, cả người nhẹ nhõm, nghiêm túc vùi đầu nấu ăn.
Đều nói đàn ông nghiêm túc có mị lực nhất, nhưng trong mắt Tư Nam Ngọc, cô gái nghiêm túc còn mị lực hơn, nhất là cô gái nghiêm túc vì mình. Sau khi Lục Mạn vào bếp, Tư Nam Ngọc lập tức quan sát không dời mắt, trông cô rất thuần thục, giơ tay nhấc chân đều không giống như đang nấu ăn, mà giống đang làm một chuyện cao thượng phong nhã. Mặc dù không nhìn thấy ánh mắt cô, nhưng từ tiết tấu thái đồ ăn của cô, có thể tưởng tượng ra, nhất định là biểu tình rất chuyên chú. Tư Nam Ngọc lại chuyển mắt sang tay cô, cảm giác tay kia khoác lên tay anh vẫn còn rất rõ, bây giờ, chủ nhân cái tay này lại đang nấu ăn cho anh,..
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tư Nam Ngọc bỗng thay đổi, động tác cô gái thuần thục như vậy, trước kia cô từng nấu ăn cho ai?